5
Ba giờ chiều, cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy mạnh. Trình Cảnh Du mặc vest chỉnh tề, tay còn cầm cặp tài liệu.
“Sao em không là bị thủng dạ dày?” Anh vội bước đến bên giường, định đưa tay sờ trán tôi, tôi nghiêng đầu tránh đi.
Dư Tư Duyên lạnh: “Tổng giám đốc Trình họp xong rồi à? Cuối cùng cũng nhớ ra là mình còn có một người vợ hả?”
Trình Cảnh Du sượng mặt: “Anh đã gác công việc để tới đây rồi.” Anh lôi từ túi ra một xấp giấy, dịu giọng: “Bảo bối, vì sáng em không mang tài liệu đến, bỏ lỡ hợp đồng sáp nhập, không trách em đâu. Em đưa cho trai em ký cái phụ lục này. Dự án ở phía đông thành phố, ba muốn xin giảm giá ba phần trăm.”
Tôi chằm chằm vào những dòng điều khoản chi chít trên tờ giấy, thấy buồn đến nực . Tôi đang nằm trên giường bệnh, truyền dịch, mà ta vẫn chỉ nghĩ đến chuyện ăn với gia đình tôi.
“Tôi không ký.” Tôi nhẹ giọng đáp.
Trình Cảnh Du nhíu mày: “Đừng trẻ con nữa, đang giúp em có bậc thang để xuống đây…”
Điện thoại ta đột nhiên đổ chuông. Trên màn hình hiện rõ hai chữ “Nhu An”. Anh lúng túng từ chối cuộc gọi, rất nhanh, cuộc gọi lại đến lần nữa.
“Nghe đi.” Tôi nhắm mắt lại. “Có thể Tiểu Hạo có chuyện gì rồi.”
Anh bước ra hành lang nghe điện, giọng cố nén nhỏ lọt qua khe cửa:
“Đang chuyện ký hợp đồng… chưa đi … cái gì? Té ngã rồi? Được, tới ngay.”
Tiếng bước chân vội vã rời đi, thậm chí không quay lại chào một câu.
Dư Tư Duyên túm lấy gối ném thẳng vào cánh cửa phòng đã đóng chặt:
“Đồ cặn bã vô liêm sỉ!”
“Duyên Duyên.” Tôi khẽ hỏi, “Cậu xem… trong lòng ấy, mình là gì ?”
Dư Tư Duyên mắt đỏ hoe, nắm chặt tay tôi:
“Ngốc thật. Người như ta, giờ còn xứng đáng nhận của cậu sao?”
Tôi từng nghĩ, dùng cả đời là cách báo đáp tốt nhất.
Nhưng bây giờ, ấy lại trở thành gông xiềng khóa chặt tôi lại.
6
Ba ngày mưa dầm rã rích cuối cùng cũng tạnh.
Tôi ngồi phơi nắng ngoài ban công, tay cầm bát thuốc bắc vừa hâm nóng.
Từ lúc xuất viện về, Trình Cảnh Du bỗng thay đổi khác hẳn – không còn là người chồng lãnh đạm sau hôn nhân, mà giống như cậu sinh viên si thời đại học.
Tiếng chuông cửa vang lên, tôi ra mở thì thấy đang đứng trong ánh nắng sớm, tay xách túi đồ ăn sáng vẫn còn bốc khói.
“Bảo bối, ăn sáng đi, là bánh bao chiên của tiệm ở đầu hẻm đấy,”
Anh như khoe một món báu, đưa tôi,
“Ngày xưa em thích nhất mà.”
Tôi sững người đón lấy, đầu ngón tay chạm vào đốt tay lạnh buốt của –
Anh vẫn còn nhớ tiệm nhỏ nằm sâu trong con hẻm ấy, nhớ cả chuyện tôi từng than thở phải xếp hàng dài mỗi sáng.
“Ăn lúc còn nóng nhé.”
Anh quay người định rời đi, lại dừng bước:
“Anh còn chút việc ở công ty, em nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Tôi cúi đầu những chiếc bánh bao vàng giòn trong túi, bất giác nhớ lại mùa đông năm ba đại học,
từng trèo tường ra ngoài mua đồ ăn đêm cho tôi,
bị bảo vệ rượt ngã vào bụi cây mà vẫn ôm chặt lấy túi bánh bao đã bị đè bẹp.
Nhưng… bệnh dạ dày của tôi vẫn chưa khỏi, không thể ăn đồ dầu mỡ.
Tôi lẳng lặng đem túi bánh ném vào thùng rác.
Sau đó tôi ra ngoài mua thêm thuốc dự trữ.
Vừa đến hiệu thuốc, tôi liền trông thấy Trình Cảnh Du – người vừa “có việc ở công ty” –
đang nửa quỳ trước cửa tiệm đồ chơi, kiên nhẫn buộc dây giày cho Tiểu Hạo.
Tô Nhu An đứng cạnh, nhẹ nhàng đút thìa kem cho .
Anh thản nhiên cắn một miếng, rồi thuận tay nhận lấy túi đồ mua sắm đưa.
Một gia đình thật đầm ấm…
Nếu như tôi không biết, họ là “chị dâu” và “cháu trai” của ta.
Thức ăn có ngon đến đâu, một khi đã ôi thiu… thì vẫn nên vứt bỏ.
Bạn thấy sao?