9
Tôi cúi đầu ăn cơm, chột dạ không dám quanh.
Nhưng vẫn có cảm giác bị một ánh mắt nóng rực dán chặt vào người.
Tôi ngẩng lên, đối diện với một khuôn mặt hoàn mỹ, như thể tách biệt khỏi thế giới này.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội cúi xuống lần nữa.
…
Bát cháo vi cá trôi xuống bụng.
Rượu trên bàn cũng đã uống đến mức ai nấy đều bắt đầu lâng lâng.
Có người mấy năm trước đổ hết tiền vào chứng khoán.
Giờ mắc bệnh tâm lý.
Mà tinh thần có vẻ… khỏe mạnh hơn hẳn.
Có người ly hôn, nhận 20 triệu tiền chia tài sản.
Mặc dù trước khi cưới có 40 triệu.
Không hiểu sao…
Đang trò chuyện rôm rả, câu chuyện bỗng chuyển sang tôi và Lâm Ất.
Cả đám ồn ào hỏi:
“Hồi đó cậu chia tay ta vì lý do gì?”
“Bây giờ có hối hận không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, lớp trưởng đã lên tiếng thay:
“Đừng thế chứ.”
“Đinh Khai Tâm bây giờ cũng sống rất tốt mà.”
“Chồng ấy đối xử với ấy rất tốt, đúng không?”
Lời vừa dứt, Lâm Ất bật khẽ, giọng điệu khó đoán.
“Vậy à?”
Anh ta nhướn mày, tôi.
“À… đúng, chắc là .”
Vì muốn tôi có cuộc sống tốt, chồng tôi đã sắp bị vắt kiệt rồi.
Sao có thể không tốt với tôi chứ…
10
Buổi họp lớp kết thúc.
Tôi ghi lại biển số xe, đưa Linh Linh – đang lâng lâng men say – lên taxi.
Nhưng không có chiếc taxi nào trống cho tôi cả.
Tôi rút điện thoại ra kiểm tra.
Ứng dụng gọi xe hiển thị: còn 58 người xếp hàng trước tôi.
“Chồng sao không đến đón?”
Giọng của Lâm Ất vang lên từ phía sau.
Mang theo chút chế giễu.
Tôi thật sự muốn , chồng tôi có việc quan trọng hơn phải .
Nhưng tôi không trả lời.
Anh ta tiếp tục:
“Ở đây rất khó gọi xe.”
Tôi liếc ta:
“Thế định chở tôi à?”
“Không đời nào.”
“…”
Lâm Ất thẳng thừng từ chối, rồi sải bước lên chiếc Bentley đỗ bên đường.
Nhưng đến khi trước mặt tôi chỉ còn 20 người trong hàng chờ, xe của ta vẫn chưa lăn bánh.
Tôi bước tới, gõ nhẹ vào cửa kính xe.
Cửa kính từ từ hạ xuống, Lâm Ất tôi, vẻ mặt mất kiên nhẫn:
“Tôi rồi, không đời nào đưa đi.”
Tôi nhún vai:
“Chỉ muốn nhắc một câu, ở đây không đỗ xe lâu, sẽ bị 200 tệ.”
Lâm Ất hời hợt chỉnh lại cà vạt, nhạt:
“Đinh Khai Tâm, vẫn chẳng hiểu tôi gì cả.”
“200 tệ với tôi thì là gì chứ?”
Tôi bình thản đáp:
“Là không tuân thủ luật giao thông.”
Không khí giữa hai chúng tôi trở nên im lặng.
Tôi xoay người, định quay lại chỗ chờ xe ban nãy.
Bỗng giọng trầm thấp của Lâm Ất vang lên:
“Cũng không phải là không thể chở đi.”
“Thôi, không cần.” Tôi từ chối ngay.
“Đinh Khai Tâm, một câu xin lỗi tôi đi.”
“Tôi rồi, không cần.”
“Được thôi, lên xe đi.”
“…”
11
Tôi lên xe.
Sau một khoảng lặng ngắn, Lâm Ất hắng giọng hai tiếng.
Rồi bắt đầu trò chuyện với tài xế.
“Chú Lý, có đọc tin tức chưa?”
“Có gã đàn ông bắt tay với tiểu tam, cầm dao chém vợ mình.”
“Rồi còn có một gã khác, lừa vợ sang Myanmar, hợp tác với tiểu tam bán ấy đi.”
“Thêm một tên nữa, đánh vợ ngay trước mặt tiểu tam, khiến ấy hóa điên.”
“…”
“Chậc chậc, đàn ông và tiểu tam đúng là đáng sợ.”
Trước đây lúc nhau, hắn ta đâu có nhiều chuyện như thế này.
Tôi không trả lời, Lâm Ất hơi nghiêng đầu tôi:
“Đinh Khai Tâm, thật sự tin tưởng Dư Tụng như thế sao?”
Cái gì đây?
Định châm ngòi hôn nhân của tôi à?
Tôi sắp xếp từ ngữ, chuẩn bị mắng ta lo chuyện bao đồng.
Nhưng khoan đã…
Sao ta biết tên chồng tôi?!
Không đúng.
Rất không đúng!
“Lâm Ất, sao biết chồng tôi tên gì?”
Sắc mặt ta thoáng bối rối, không lời nào.
Tôi tiếp tục truy hỏi:
“Đừng là sau khi chia tay, vẫn luôn theo dõi tôi nhé?”
“Hay là… còn thích tôi?”
“Muốn vỡ hạnh phúc gia đình tôi?”
Mặt Lâm Ất lập tức đỏ bừng.
Anh ta lắp bắp, loạn lên:
“Đinh Khai Tâm, tôi từng gặp đủ các kiểu phụ nữ”
“Tôi không hề đau lòng khi chia tay !”
“Ra nước ngoài rồi, tôi thay mỗi ngày!”
“Đã quên sạch mặt mũi ra sao từ lâu rồi!”
“À đúng rồi! Mà tên là gì ấy nhỉ? Tôi cũng chẳng buồn nhớ!”
Tôi cứ tưởng nhiều năm trôi qua, ta sẽ trưởng thành hơn chút.
Không ngờ vẫn nóng nảy y như xưa.
Tôi bình tĩnh ngồi ta bộc phát cơn điên.
Cũng vừa hay, xe đến ngay dưới nhà tôi.
Tôi mở cửa xe, chuẩn bị xuống.
Lâm Ất đột nhiên tóm lấy tay tôi.
“Đinh Khai Tâm, tôi lại lần nữa. Tôi không thích !”
“Và nữa… mắt đàn ông của tệ thật đấy!”
Tốt thôi.
Điên đến mức tự chửi chính mình luôn rồi.
Tôi thản nhiên đáp:
“Cảm ơn đã đưa tôi về nhà.”
“Còn nữa… tôi chưa từng với , nhà tôi ở đâu nhỉ?”
…
Kính xe Bentley cũng chẳng cách âm tốt lắm.
Tôi đi xa rồi, mà vẫn nghe tiếng gào điên cuồng của Lâm Ất.
12
Dư Tụng tận nửa đêm mới về nhà.
Vừa thấy dấu vết màu hồng trên cổ ta, tôi vội vàng quay đầu đi.
Anh ta cởi sơ mi, đi vào phòng tắm.
Tôi lại thấy hai vết son môi lộ ra nơi cổ áo.
Còn ngửi mùi nước hoa phụ nữ.
Bất cẩn quá rồi.
Tôi vội ném áo sơ mi vào máy giặt, xóa hết dấu vết.
Tránh để Dư Tụng lại mất công phí lời giải thích với tôi.
13
Dư Tụng tắm rửa xong, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Còn tôi… trằn trọc mãi không ngủ .
Trong đầu toàn là bộ dạng tức tối cứng miệng của Lâm Ất.
“Ting”
Màn hình điện thoại của Dư Tụng bất chợt sáng lên.
Không đủ để đánh thức ta, đủ để thu hút sự ý của tôi.
Với tinh thần phục vụ khách hàng tận tâm,
Tôi bật sáng màn hình, quả nhiên là tin nhắn từ Kim Chủ:
[Cho cậu một tiếng, qua đây.]
Mới vừa xong việc mà?
Sao lại gọi đi nữa?
Dư Tụng rốt cuộc có điểm gì khiến người ta không thể dứt ra ?
Sao tôi không hề phát hiện nhỉ?
Nhưng mà cầu của khách hàng là thánh chỉ.
Tôi xoay người thật mạnh, tạo ra một lực tác đủ để đánh thức ta.
Dư Tụng chỉ mơ màng ậm ừ hai tiếng, rồi lại ngủ tiếp.
Vô dụng thật.
Đến kiếm tiền cũng không biết kiếm cho đàng hoàng.
Tôi giả vờ hắt hơi thật to.
Anh ta trùm chăn kín đầu.
Hết cách, tôi xuống giường pha cho ta một cốc nước ấm.
Bên trong có hồng sâm, câu kỷ tử, pha với Red Bull.
“Chồng à, dậy đi!” Tôi vỗ mạnh vào người ta.
“Anh mệt lắm rồi, uống cái này rồi ngủ tiếp nhé!”
Dư Tụng mơ màng ngồi dậy.
Uống hết cốc nước, mắt ta mở trừng trừng như chuông đồng.
Hoàn toàn tỉnh táo.
14
Dư Tụng biết tôi có ý tốt, không nỡ trách tôi.
Đành lấy điện thoại ra lướt video ngắn, cố gắng tìm lại cảm giác buồn ngủ.
Cho đến khi… ta thấy tin nhắn đó.
Cả người giật bắn lên.
Vèo một cái, ta nhảy xuống giường.
“Vợ à, phải ra ngoài một chút.”
Tôi thở phào:
“Đi đi, đi đi!”
Anh ta tôi, lại còn muốn màu:
“Giữa đêm hôm thế này, em không hỏi đi đâu à?”
Còn bày đặt khách sáo?
Tôi giả vờ đầy thương, đầy tin tưởng:
“Nhất định là đi việc rồi đúng không?”
Ánh mắt Dư Tụng bỗng trở nên phức tạp.
Tôi còn chưa kịp phản ứng,
Anh ta đột nhiên nhào đến ôm chặt tôi.
“Vợ à, …”
Nhưng rồi… câu phía sau bị ta nuốt xuống.
Ngay sau đó, giọng điệu đổi ngay:
“Anh… đi đây.”
Đúng đúng đúng, đi lẹ lên.
Muộn rồi là bị trừ tiền đấy.
15
Dư Tụng trở về khi trời đã tờ mờ sáng.
Tiếng đóng cửa khiến tôi choàng tỉnh khỏi giấc mơ đẹp.
Tôi lờ mờ ta bước vào phòng ngủ.
Tôi điên mất thôi.
Chân run dữ trời.
Lưng cũng thẳng không nổi.
Cả người toát ra một cảm giác kiệt quệ, như bị vét sạch sức lực.
Có lẽ chị đại sắp đá ta rồi.
Tôi bắt đầu lo lắng, có khi phải tự tìm đường lui cho mình thôi.
16
Tôi dùng tiền của chị đại để mở một cửa hàng.
Làm nội trợ nhiều năm, tay nghề của tôi cũng lên tay.
Thế nên tôi mở quán cà phê và bánh ngọt.
Quán mới khai trương chưa bao lâu, đã có một vị khách không mời mà đến.
Một trẻ tuổi, phong cách ăn mặc cực kỳ sang trọng.
Cổ áo khoác tweed kiểu Chanel của ta, cài một chiếc ghim nhỏ tinh xảo.
Chính là chiếc tôi đã chọn cho Dư Tụng.
Lúc đầu tôi còn chưa dám chắc.
Nhưng ánh mắt đầy trêu chọc và mỉa mai mà ta dành cho tôi đã xác nhận tất cả.
Hóa ra không phải chị đại, mà là chị đẹp trẻ trung giàu có.
Chết tiệt thật, Dư Tụng trúng số độc đắc à?
Tôi giả vờ không biết chuyện, cầm menu đồ uống đi tới.
Họng khô rát, chỉ mong ta không quá kén chọn giới tính.
Nhưng ta chẳng thèm menu, thô lỗ ném sang một bên.
“Hôm nay tôi đến tìm .”
Không khí có chút căng thẳng.
Tôi cố gắng nặn ra một nụ gượng gạo:
“Vậy… mời .”
17
Chị đại trẻ tuổi giới thiệu bản thân trước.
“Tôi tên Tống Nhiễm. Là của Dư Tụng.”
Bạn ?
Tôi còn tưởng ta sẽ thẳng thắn rằng mình đang bao nuôi ta.
Không ngờ lại có chút tôn trọng người khác đấy.
Thấy tôi không tỏ ra gì nhiều,
Tống Nhiễm tiếp tục:
“Tôi và Dư Tụng đã ngủ với nhau rồi.”
“À, tất nhiên rồi.” Tôi khiêm tốn đồng .
“Phải ngủ chứ, phải ngủ chứ…”
Không ngủ thì tôi cũng chẳng xài tiền này thoải mái.
Nhưng Tống Nhiễm lại có vẻ ngạc nhiên.
“Cô… Cô có thể chấp nhận chuyện này sao?”
“Cô thực sự ta à?”
Bạn thấy sao?