Sự Thật Đằng Sau [...] – Chương 12

Tám giờ tối, Giang Trí Viễn lại gọi.

Lần này tôi nghe máy.

“Tô Mộng, muốn gặp em.”

“Có gì thì luôn trong điện thoại.”

“Điện thoại không rõ, muốn gặp trực tiếp.”

Tôi nghĩ một lát: “Được. Mai tối bảy giờ, quán cà phê cũ.”

“Được.”

Tối hôm sau, tôi đến quán đúng giờ.

Giang Trí Viễn đã ngồi chờ sẵn, trông hốc hác hơn trước rất nhiều.

“Tô Mộng.” Anh ta đứng lên, định nắm tay tôi tôi né tránh.

Tôi ngồi xuống đối diện: “Nói đi, có chuyện gì.”

“Anh muốn giải thích về chuyện Lâm Thi Vũ.”

“Không cần giải thích nữa. Tôi biết hết rồi.”

“Em chưa biết tất cả.” Giang Trí Viễn tôi. “Tô Mộng, thừa nhận sai, không nên giấu em. Nhưng thật sự không phản bội em.”

“Vậy tại sao phải giấu tôi?”

“Vì sợ em không đồng ý.”

“Nếu ngay từ đầu thật với tôi, nghĩ tôi sẽ không đồng ý bỏ tiền cứu người sao?”

Giang Trí Viễn im lặng.

“Anh không tin tôi. Trong mắt , tôi chỉ là người đàn bà nhỏ nhen, hay so đo tính toán, chỉ biết cãi nhau với vì tiền.”

“Không phải …”

“Thế thì là gì?” Tôi thẳng vào mắt ta. “Nói đi, tại sao không thể thật với tôi?”

Giang Trí Viễn cúi đầu: “Bởi vì… nghĩ đó là chuyện cá nhân của .”

“Chuyện cá nhân?” Tôi lạnh. “Dùng tiền chung của vợ chồng mà gọi là chuyện cá nhân à?”

“Anh biết sai rồi…”

“Giang Trí Viễn, sai không chỉ ở chỗ đó.” Tôi hít một hơi thật sâu. “Anh sai ở chỗ chưa bao giờ xem tôi là người đời bình đẳng. Trong mắt , tôi chỉ là thứ phụ thuộc, chỉ cần nghe lời, theo, không cần biết gì về gia đình này.”

“Tô Mộng…”

“Còn nữa. Anh không có cảm với ta. Vậy tại sao phải thường xuyên gặp mặt? Tại sao phải cùng ta ăn cơm, đi xem phim?”

Giang Trí Viễn đỏ mặt: “Anh… chỉ thấy ấy một mình rất đáng thương…”

“Đáng thương?” Tôi đứng bật dậy. “Giang Trí Viễn, biết ai mới thật sự đáng thương không? Là tôi! Tôi tiết kiệm từng đồng suốt hai mươi năm, nghĩ là vì cái nhà này. Còn thì mang số tiền tôi chắt bóp đi quan tâm người phụ nữ khác!”

“Tô Mộng, nghe …”

“Tôi không muốn nghe nữa.” Tôi cầm lấy túi xách. “Giang Trí Viễn, chúng ta ly hôn đi. Luật sư sẽ liên hệ với .”

“Tô Mộng, đừng đi!” Giang Trí Viễn nắm lấy tay tôi. “Chúng ta có thể lại từ đầu…”

“Làm lại từ đầu?” Tôi hất tay ta ra. “Giang Trí Viễn, gương vỡ thì sao lành lại ? Anh tôi đau suốt hai mươi năm, giờ lại, nghĩ có thể sao?”

“Anh có thể thay đổi…”

“Anh không thay đổi đâu.” Tôi ta chằm chằm. “Vì tận trong xương tủy vốn không tôn trọng tôi. Anh nghĩ đàn bà chỉ nên ở nhà chăm chồng dạy con, còn đàn ông thì gì cũng đúng.”

Giang Trí Viễn há miệng định cãi lại không nên lời.

“Giang Trí Viễn, chúng ta dừng đi. Kết thúc là giải thoát cho cả hai.”

Nói xong, tôi quay lưng bước ra khỏi quán cà phê mà không hề ngoái lại.

Một tháng sau, tôi đã hoàn toàn quen với cuộc sống mới.

Công việc ngày càng trôi chảy, đồng nghiệp cũng rất quý mến tôi.

Chị Vương còn sẽ tăng lương cho tôi.

“Tô Mộng, tháng này em rất tốt. Sếp quyết định tăng lương cho em thêm năm trăm tệ.”

“Thật ạ? Em cảm ơn chị Vương!”

Dù số tiền không nhiều đó là sự công nhận khiến tôi vui sướng vô cùng.

Trên đường về, tôi nhận cuộc gọi từ luật sư.

“Chị Tô, Giang đồng ý ly hôn rồi. Nhưng về chia tài sản thì có chút tranh chấp.”

“Tranh chấp gì?”

“Anh ấy khoản tiền chuyển cho Lâm Thi Vũ là cho vay chứ không phải cho không, nên không tính vào chia tài sản.”

Tôi lạnh: “Cho vay? Có giấy vay nợ không? Có chứng từ trả nợ không?”

“Ờ… không có.”

“Vậy thì đó là cho không. Và là cho mà không hỏi ý kiến vợ. Theo luật, tôi có quyền cầu hoàn trả.”

“Dạ, tôi hiểu rồi.”

Cúp máy, tôi thấy buồn .

Đến nước này rồi mà Giang Trí Viễn vẫn còn cố nghĩ cho Lâm Thi Vũ.

Thật đúng là ‘chung ’ sâu đậm.

Chỉ tiếc, thứ cảm đó chưa bao giờ dành cho tôi.

Buổi tối về nhà, Giang Hạo đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách.

Kể từ khi tôi dọn ra ngoài, nó hay sang thăm tôi lắm.

“Mẹ, con tìm việc rồi.”

“Thật à? Việc gì ?”

“Làm lập trình viên cho một công ty phần mềm. Lương cũng khá ổn.”

“Tốt quá!” Tôi vui mừng ôm lấy nó.

“Mẹ, đợi con có lương, mình đi du lịch nhé.”

“Ừ, đi đâu nào?”

“Đi đâu mẹ muốn. Bao năm nay mẹ vì gia đình mà chưa từng đi chơi đâu. Giờ phải hưởng thụ cuộc sống chứ.”

Nghe con , lòng tôi ấm áp vô cùng.

“Giang Hạo, cảm ơn con đã hiểu cho mẹ.”

“Mẹ, thật ra con thấy lâu rồi mẹ với bố không hợp.” Giang Hạo ngồi cạnh tôi. “Bao năm nay con hết. Bố chẳng quan tâm gì đến mẹ. Lúc mẹ ốm cũng là con chăm mẹ. Mẹ buồn cũng là con dỗ mẹ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...