Tôi thấy lòng mình hơi rung : “Vậy mình có thể thử không?”
“Đương nhiên rồi! Ngày mai mình nộp hộ cậu hồ sơ luôn.”
Về đến nhà, Giang Hạo thấy diện mạo mới của tôi thì sững lại.
“Mẹ, hôm nay mẹ bị sao ? Sao lại ăn mặc đẹp thế này?”
“Mẹ chỉ muốn đổi phong cách chút thôi.”
“Trông đẹp mà, trẻ hơn nhiều.”
Tối Giang Trí Viễn về, thấy tôi cũng hơi khựng lại.
“Hôm nay em đi spa à?”
“Không, chỉ mua mấy bộ đồ mới.”
Anh ta gật đầu, không thêm gì.
Đang ăn cơm, tôi đột nhiên mở miệng: “Trí Viễn, em muốn đi .”
Anh ta đang uống canh, nghe thì dừng lại.
“Đi ? Em đi gì?”
“Ở nhà bao năm rồi, em muốn ra ngoài thử xem sao.”
“Nhưng em 45 tuổi rồi còn đi gì? Với lại nhà mình đâu thiếu tiền.”
“Không thiếu tiền?”
Nếu thật sự không thiếu, thì vì sao tôi phải cân nhắc nửa ngày mới dám mua cái áo 200 tệ?
“Em chỉ muốn tự gì đó, không muốn ở nhà mãi.”
Giang Trí Viễn nhíu mày: “Em đi gì? Bao năm không đi rồi, lạc hậu hết rồi.”
“Thì học lại.”
“Học gì mà học? Phụ nữ tuổi này đi chỉ phiền người ta. Ở nhà yên ổn không à? Cứ phải bày trò gì ?” Giọng ta bắt đầu bực bội.
Tôi ta, cơn giận trào lên trong lòng.
Trong mắt ta, tôi chỉ là người giúp việc không hơn không kém sao?
Chỉ cần phục vụ hai cha con họ, còn bản thân tôi thì chẳng gì?
“Tôi quyết định rồi.”
“Tôi không đồng ý.”
“Tại sao không đồng ý?”
“Không tại sao hết. Tôi không là không. Việc của em là chăm sóc nhà cửa cho tốt, chuyện khác đừng lo.”
Giang Hạo ngồi bên xen vào: “Mẹ, con cũng thấy bố đúng đấy. Tuổi mẹ lớn rồi, đi cũng chẳng kiếm bao nhiêu, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
Hai cha con, một lớn một nhỏ, cùng nhau phản đối tôi ra ngoài việc.
Trong mắt họ, tôi chỉ nên người hầu suốt đời.
Không có cuộc sống riêng, không có giá trị riêng.
“Ý tôi đã quyết, sẽ không thay đổi.”
Nói xong, tôi đứng dậy đi thẳng vào phòng.
Phía sau vang lên tiếng Giang Trí Viễn giận dữ: “Tô Mộng, đừng có mà chuyện!”
Tôi mặc kệ.
Nằm trên giường, tôi cầm điện thoại nhắn cho Linh Tiểu Nhã: “Tiểu Nhã, chuyện hồ sơ nhờ cậu nhé. Và… cậu giúp mình tìm chỗ trọ không? Mình muốn dọn ra ngoài.”
“Nhanh sao?”
“Ừ. Mình không muốn ở cái nhà này nữa. Ở thêm một ngày là thêm một ngày kinh tởm.”
“Được. Mai mình tìm cho cậu.”
Tắt điện thoại, tôi thấy lòng nhẹ đi chưa từng có.
Hai mươi năm rồi, lần đầu tiên tôi tự quyết định cho cuộc đời mình.
Không còn nghĩ cho cảm của họ nữa, không còn nhẫn nhịn chịu đựng.
Chỉ sống vì chính mình.
Sáng hôm sau, trước khi đi , Giang Trí Viễn cố ý tới tìm tôi chuyện.
“Tô Mộng, tối qua nghĩ rồi. Nếu em thật sự muốn đi , cũng không phản đối.”
Tôi đang dọn dẹp tủ quần áo, không buồn quay đầu lại: “Không cần nữa. Em tìm việc rồi.”
“Việc gì?”
“Trợ lý hành chính.”
“Công ty nào?”
“Chuyện đó khỏi phải lo.”
Giang Trí Viễn bước lại gần, định nắm tay tôi: “Tô Mộng, em bị sao ? Mấy ngày nay thái độ với lạnh nhạt hẳn. Anh gì sai à?”
Tôi hất tay ta ra: “Không có. Anh chẳng gì sai cả.”
“Vậy tại sao…”
“Giang Trí Viễn, em mệt rồi.” Tôi quay lại ta. “Hai mươi năm rồi, em thật sự mệt lắm rồi.”
Anh ta sững lại: “Mệt? Em muốn thế nào?”
“Em muốn sống cuộc đời của chính mình.”
“Sống cuộc đời của chính mình là sao? Chẳng phải cuộc sống bây giờ là của em à?”
Tôi bật chua chát: “Cuộc sống bây giờ của em là người giúp việc cho và con, chứ không phải cho chính em.”
“Tô Mộng, em thì không thích nghe đâu. Giúp việc gì chứ? Em là bà chủ của cái nhà này!”
“Bà chủ?” Tôi lạnh. “Một người vợ đến hình tài chính trong nhà cũng không biết, mua một cái áo cũng phải sắc mặt chồng con?”
Mặt Giang Trí Viễn bắt đầu sa sầm: “Em có ý gì đây?”
“Chẳng có ý gì cả.” Tôi tiếp tục xếp quần áo. “Chiều nay em đi rồi, sau này chắc về muộn hơn.”
“Tô Mộng, thật cho nghe, có phải có ai đó xúi em không?”
Tôi dừng tay: “Ai cơ?”
“Anh không biết, dạo này em thay đổi quá nhanh. Chắc chắn có ai đó gì đó với em, hoặc em gặp chuyện gì.”
Anh ta đúng. Tôi thật sự đã “gặp chuyện”.
Tôi phát hiện ra ta đã nuôi bồ nhí suốt hai mươi năm.
Bạn thấy sao?