6
“Em có thể đánh, có thể chửi, thậm chí trả thù như hôm nay, cũng … chỉ xin em đừng rời đi.”
Tôi nắm chặt hộp quà trong tay.
Lau khô nước mắt, khẽ .
“Lục Hoài Tự, có biết không, em đã vô số lần tưởng tượng đến đám cưới của chúng ta, tưởng tượng mình mặc váy cưới bước về phía .”
“Khách sạn này là chúng ta chọn ra từ hàng chục nơi, tối hôm đó em vui đến mức cả đêm không ngủ .”
“Mấy ngày nay, em luôn phân vân, có nên bỏ qua tất cả mà kết hôn không. Ngay khoảnh khắc cửa mở, em vẫn nghĩ… có lẽ cứ cưới thật sự.”
“Nhưng rồi em nhận ra, trong lòng em giờ chỉ còn toàn tính toán trả thù. Không còn lưu luyến, không còn tủi thân. Cảm giác mong chờ sự thật bị phơi bày còn lớn hơn mong chờ khoảnh khắc đeo nhẫn cho em.”
“Vừa rồi em chợt hiểu ra, thì ra–”
“Em không còn nữa.”
……
Biểu cảm của Lục Hoài Tự còn khó coi hơn khóc.
Ánh mắt Trần Tinh lóe lên niềm hân hoan khi thấy dáng lưng quỳ thẳng tắp của .
Chỉ một cái liếc ấy, đã bị mẹ Lục bắt gặp.
Bà lập tức tát thẳng vào mặt Trần Tinh.
“Con tiện nhân, đừng hòng mơ tưởng đến con trai tao!”
Mẹ Lục nhanh chóng bước đến bên tôi, nắm chặt tay tôi.
“Kiều Kiều, dì biết con chịu ấm ức lớn, dì hiểu con trai dì. Nó chỉ là nhất thời hồ đồ.”
“Nếu nó thực sự có ta trong lòng, đã chẳng để dì đến ta, càng không để ta xuất hiện trước mặt.”
“Nếu nó muốn giấu con, nó thừa khả năng che kín không để lộ chút sơ hở nào.”
Tôi cúi đầu, ngón tay khẽ vuốt cạnh hộp quà.
Lục Hoài Tự quỳ gối nhích thêm hai bước, như nắm lấy chiếc cọc cứu mạng cuối cùng.
“Kiều Kiều, không cầu em tha thứ. Chỉ xin em cho một cơ hội. Chúng ta bên nhau năm năm, trái tim , em nhất định hiểu rõ.”
“Em tin , chắc chắn có thể tốt hơn.”
Khách khứa bên dưới bắt đầu xì xào.
Các bậc trưởng bối nhà họ Lục cũng mở miệng khuyên.
“Tiểu Kiều à, bao nhiêu đôi mắt chúng ta cùng dõi theo, con cứ tha thứ cho nó một lần.”
“Đúng , lần này coi như cho nó bài học, sau này chắc chắn nó sẽ ngoan ngoãn.”
“Chị dâu, tôi như thế này đã coi như biết giữ mình lắm rồi, có khi những người đàn ông khác còn chẳng bằng. Hơn nữa, hai người có năm năm cảm mà.”
Chưa kịp để tôi gì.
Mẹ tôi từ phòng nghỉ đã lao ra.
“Các người nhăng cuội gì thế? Không phải chồng mấy người ngoại nên mấy người mới đứng dễ dàng hả?”
“Con tôi năm năm qua đối xử với nó thế nào, trong lòng mấy người không biết à?”
“Họ Lục kia, tôi rõ cho biết, cả đời này không thể tìm người nào hơn con tôi đâu.”
Bà kéo chặt tay tôi, đứng chắn ngay bên cạnh tôi.
Lục Hoài Tự mẹ tôi, mắt ngập bi thương.
“Mẹ…”
“Câm miệng!”
“Anh còn mặt mũi gọi tôi là mẹ à? Loại người như , tôi thà chết chứ không thông gia!”
Tôi khẽ bật .
Cả hội trường lập tức về phía tôi.
Tôi ho nhẹ, trấn an mẹ bằng ánh mắt.
Bước lên trước mặt Lục Hoài Tự.
Đưa hộp quà cho .
“Lục Hoài Tự, đây là món quà cuối cùng em dành cho .”
“Nhưng, em khuyên đừng mở ra ở đây, ít nhất là đừng mở trước mặt dì.”
Ánh mắt tôi khẽ liếc về phía mẹ .
Đây là sự nhân nhượng cuối cùng mà tôi dành cho Lục Hoài Tự.
Bởi vì trong chiếc hộp ấy.
Chính là thứ mà ta ngày đêm mong mỏi, khát khao bấy lâu.
Đứa con… mà tôi đã bỏ đi.
……
Tôi theo bố mẹ rời đi.
Lục Hoài Tự chạy theo sau xe rất lâu.
Đến khi quay lại, chiếc hộp đã bị mẹ mở ra.
Nằm trơ trọi trên bàn trong phòng nghỉ.
Mẹ ngã quỵ, bật khóc đến tan nát.
Anh thẫn thờ đẩy cửa vào, liền bị bà lao tới, vừa đánh vừa chửi.
“Đều là việc tốt mày cả!”
“Từ nay đừng nhận là con tao nữa, tao không có đứa con trai như mày!”
Lục Hoài Tự gắt gao giữ chặt cổ tay mẹ.
“Mẹ… để con yên một lúc không?”
Còn chưa dứt lời, đã thấy hộp quà rơi lăn xuống đất.
“Thứ Kiều Kiều để lại… mẹ mở rồi sao?!”
Anh vừa định bước tới, đã bị mẹ túm chặt kéo lại.
“Đừng xem, Hoài Tự, nghe mẹ, đừng nữa…”
Nhưng bà không ngăn nổi.
Khi rõ thứ nằm trong hộp.
Anh như mất hết sức lực, ngã phịch xuống sàn.
Anh co người lại, ôm chặt chiếc hộp vào lòng.
Miệng không ngừng gọi tên tôi.
Mà lúc đó, tôi đã về nhà.
Bạn thấy sao?