4
Nhưng Ngô Kiến Bình thì không còn lòng dạ nào để ăn, nhai mà như nuốt sáp, mặt mày còn khó coi hơn cả lúc cha mình mất.
7:
Dưới sự sắp đặt có chủ đích của tôi, mấy người Tô Tú Cầm ăn ngon mặc đẹp, ở sướng như bà hoàng, mỗi ngày đều rạng rỡ vui vẻ hơn.
Còn sắc mặt của Ngô Kiến Bình thì ngày càng u ám.
Cuộc sống hiện tại khác xa với viễn cảnh mà ta tưởng tượng.
Nhẫn nhịn nửa tháng, cuối cùng ta cũng không chịu nổi nữa.
Nửa đêm trằn trọc không ngủ , quay sang lay tôi dậy, bắt đầu… tính sổ.
“Mẹ với chị dâu mới lên nửa tháng mà tiền tiêu gần bằng cả năm nay rồi! Cứ thế này, tiền trả nợ nhà cũng không xoay kịp!”
“Trước em không phải tiết kiệm lắm sao? Gần đây bị sao ?”
“Anh mặc kệ em lo kiểu gì, từ mai phải dừng lại hết cho !”
Nghe đến đây, tôi thầm bĩu môi trong đầu.
Nhưng ngoài miệng lại tỏ vẻ tủi thân, ấm ức :
“Kiến Bình, trước đây em chỉ biết tính toán từng đồng, chẳng biết quý trọng thân, là lần trước với Tuấn Minh nhắc nhở, em mới nhận ra mình sai quá rồi…”
Ngô Kiến Bình đảo mắt trong bóng tối:
“Cho nên ý em là, tất cả những việc này… là cố …?”
“Dĩ nhiên là không phải!”
Tôi lập tức nổi đóa, cắt ngang lời ta:
“Em thật sự đã hối cải rồi! Không có mưu tính gì hết!”
“Với lại, chẳng phải chính cũng sao? Chỉ có hai tháng thôi mà. Đợi chị dâu với Thiên Hựu về quê, mẹ chắc chắn sẽ khác.”
“Đến lúc đó em sẽ đi , mẹ ở nhà giúp mình chăm nhà cửa, chẳng lẽ muốn mẹ hết mà không thấy xót mẹ chút nào à?”
…
Tôi càng càng hăng, gần như đem toàn bộ những lời Ngô Kiến Bình từng ở kiếp trước để thuyết phục tôi, giờ trả lại ta y chang.
Anh ta bị tôi đến mức không phản bác câu nào, đành quay lưng lại, lẩm bẩm như thôi miên chính mình:
“Thôi , thôi … nếu không có gì bất ngờ, tháng sau sẽ thăng chức… số tiền này có thể kiếm lại…”
Tôi nghe , chỉ lẳng lặng liếc máy tính của Ngô Kiến Bình, khẽ cong môi nhạt.
Thăng chức à?
Xin lỗi, tôi chẳng thấy đâu cả.
Sáng hôm sau, tôi đếm từng giờ chờ ta về nhà.
Quả nhiên, vừa bước vào cửa, Ngô Kiến Bình như phát điên hét ầm lên:
“Ai?! Rốt cuộc là ai đã đụng vào máy tính của tôi?!”
“Có biết không hả? Chính mấy người đã chết tôi rồi!”
8:
Tôi siết chặt lòng bàn tay, cố gắng tỏ ra hoang mang vô tội:
“Anh vừa về đến nhà đã hét cái gì ? Em với Tuấn Minh có bao giờ đụng đến đồ của đâu chứ!”
Câu này không phải để chối tội, cũng chẳng nhằm đổ trách nhiệm cho ai.
Mà thực sự tôi và Ngô Tuấn Minh đều hiểu rõ cái máy tính đó với Ngô Kiến Bình quan trọng thế nào — đừng là đụng, đến sờ còn không dám.
Nhưng Ngô Kiến Bình lúc này đang điên lên, đâu nhớ nổi những điều đó, ta hét ầm lên như người mất trí:
“Không phải em thì còn ai vào đây?!”
“Trước đây muốn đón mẹ lên, em thì sống chết không đồng ý. Vậy mà sau đó tự nhiên lại đổi ý, còn tiêu tiền như !”
“Chẳng lẽ không phải em đang cố ? Cố khiến phát điên rồi đuổi mẹ đi đúng không?”
“Bây giờ thấy nhịn rồi, lại quay sang vào máy tính, định vu khống …”
Anh ta còn chưa kịp hết câu thì Tô Tú Cầm từ phòng chính đã bước ra, vẻ mặt không vui.
Bởi vì tôi quá “ngốc nghếch” và “dễ bảo”, nên giờ bà ta đã hoàn toàn xem tôi là người cùng phe, lập tức đứng ra bênh vực:
“Con cái gì mà vừa về tới nhà đã quát tháo om sòm? Chẳng phải chỉ là cái máy tính thôi sao?”
“Máy đó chắc chắn không phải do con dâu vào! Nó suốt ngày bận rộn hầu hạ tụi mẹ, chân không chạm đất, lấy đâu ra thời gian rảnh mà nghịch máy?”
Điền Ngọc Lan cũng vội gật đầu:
“Đúng đấy! Em dâu không phải người như đâu, em ấy thật lòng đối xử tốt với tụi chị, tụi chị không phải đồ ngốc, không ra à?”
“Còn cái máy tính ấy… hình như hôm qua chị thấy Tuấn Minh với Thiên Hựu có nghịch qua đấy!”
Nghe , tôi vỗ đùi đánh “đét” một cái, phối hợp hoàn hảo:
“Đúng rồi! Hôm qua Thiên Hựu còn là tra tài liệu gì đó cho Tuấn Minh mà!”
Tôi còn chưa dứt câu thì Ngô Kiến Bình đã như bùng nổ.
Anh ta lập tức xông đến, kéo thẳng hai đứa nhỏ ra trước mặt, rống lên như điên:
“Hai đứa! Ai? Ai đụng vào máy tính của ba? Nói thật ngay cho ba!!”
9:
Ngô Tuấn Minh vội vàng lắc đầu liên tục:
“Không phải con! Con không có! Là… là họ bảo… bảo sẽ giúp con tra tài liệu, dạy con học bài nên mới… mới dùng máy!”
Ngô Thiên Hựu có lẽ từ nhỏ đã quen thói ngang ngược ở nhà, lập tức gật đầu thừa nhận, mặt còn tỏ ra đầy chính nghĩa:
Bạn thấy sao?