Sự Tu Dưỡng Của [...] – Chương 9

10
Mấy tháng nay, Lục Minh Trạch không hề rảnh rỗi chút nào.
Một mặt bận rộn đối đầu với Từ Vãn Kiều, một mặt vẫn chạy đến thăm tôi trên
phim trường.
Người quản lý ngày ngày trông chừng nghiêm ngặt. "Sếp, lần này chúng ta chỉ
phép thắng, không thua. Thắng rồi thì chị mới có thể chủ thực
sự."
Ngày đóng máy, tôi lập tức bắt chuyến bay đêm về nhà.
Cùng lúc đó, danh tính của "người trong cuộc" bị lộ ra.
Chủ tài khoản đó chính là Từ Vãn Kiều.
Mấy tháng trời im lặng, tin đồn cũ lập tức bị đào lại, chỉ trong vài ngày đã
chiếm sóng nhiều bảng hot search.
"Người trong cuộc" tự biên tự diễn, rất nhiều người bắt đầu bàn tán:
"Nhà họ Lục rất nghiêm khắc về gia giáo, chưa bao giờ có scandal. Tần Thanh
là mối đầu của ấy, hai người là học cấp ba, còn quen nhau trước cả
Từ Vãn Kiều."
"Ngoài ra, Từ Vãn Kiều và Lục Minh Trạch còn có xung đột lợi ích, ta muốn
chiếm công ty của ấy."
"Trời ơi, đúng là mụ phù thủy!"
Tôi nằm trong vòng tay Lục Minh Trạch lướt điện thoại, "Lợi đấy, đội quân
mạng của việc không tồi."
"Không phải đội quân mạng."
"Hả?"
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt có chút ai oán của ấy.
"Là học cấp ba của chúng ta."
Thấy tôi vẫn còn mơ màng, Lục Minh Trạch lộ ra vẻ "quả nhiên mà".
"Anh thực sự là học của em. Lúc đó lớp em vừa tan tập thể dục giữa giờ thì
đi ngang qua cửa lớp , em đứng hàng cuối cùng ở ngay vị trí đầu tiên."
Tôi chớp mắt, "Anh là… học bá mặt quan tài?"
Anh chàng luôn ngồi cạnh cửa sổ, bao người hâm mộ.
Lục Minh Trạch dời mắt đi, hừ một tiếng, "Muộn rồi, ngủ đi."
Tôi bỗng hứng thú, "Chờ chút rồi ngủ, đồng môn, ôn chuyện nào."
Anh không để ý đến tôi.
"Học bá, chuyện với em đi."
Tôi chọc chọc , thấy Lục Minh Trạch nhắm mắt như đã ngủ thật, liền trèo
lên người , ôm lấy . "Anh đúng là chơi trò thầm lâu ghê đấy."
"Còn hơn ai đó đầy mưu mô, cố ý tiếp cận."
Biết mình không có lý, tôi bò lên trên, lấy tay tách mí mắt ra. "Lục Minh
Trạch, em đang nháy mắt đưa với này, mau em đi."
Lục Minh Trạch thở dài một hơi thật dài, "Tần Thanh, em nhất định phải thức
khuya đúng không?"
Chưa kịp phản ứng, đã đột nhiên lật người đè tôi xuống, giọng khàn khàn.
"Vậy thì đừng ngủ nữa."
Vài ngày sau, dư âm của vụ lùm xùm vẫn còn và bộ phim mới cũng chính thức
công bố.
Thời gian vừa chuẩn không thể chuẩn hơn.
Người quản lý vui đến phát điên. "Tiền từ trên trời rơi xuống rồi!"
Ông chủ cũ nhân cơ hội này, điên cuồng ký hợp đồng với nghệ sĩ mới.
Từ Vãn Kiều thua hoàn toàn.
Lúc tôi tìm Lục Minh Trạch, ta đang kéo vali không biết định đi đâu.
Nhìn thấy tôi, ta một cách đầy châm chọc.
"Tần tiểu thư, có thể không quan tâm danh tiếng, nhà họ Lục thực sự
không quan tâm sao? Các cổ đông của bọn họ thật sự không để ý sao? Rời khỏi
ta, có thể có gì—"
"Ôi trời, Tần tiểu thư giá lâm!"
Không xa, mấy cổ đông quen biết với Lục Minh Trạch bất ngờ xuất hiện, hào
hứng bắt tay tôi.
"Nhờ có mà thành tích năm nay của bộ phận chúng tôi mới đảm bảo.
Lần sau có hợp tác nhớ tìm chúng tôi nhé."
Tôi mỉm , "Khách sáo quá, nghệ sĩ mới không hiểu chuyện, phiền các
rồi."
"Không phiền không phiền."
"Tổng giám đốc Lục vẫn đang đợi, chúng tôi đi trước đây."
Lúc này, sảnh lớn đông người qua lại, tôi và Từ Vãn Kiều đứng cạnh nhau, thu
hút không ít ánh .
Tôi đồng hồ, "Từ tiểu thư, thay vì ngày ngày để ý xem người khác thế nào
thì chi bằng tập trung vào bản thân đi. Chỗ nào cần mạnh mẽ thì mạnh mẽ, chỗ
không liên quan đến mình thì bớt lo đi."
Từ Vãn Kiều há miệng, cuối cùng không gì.
11
Gần đây, Lục Minh Trạch cứ suy nghĩ mãi về chuyện bù đắp cho tôi một cái
đám cưới.
"Em không có thời gian."
Tôi kẹp điện thoại giữa vai và tai, lật xem lịch trình của mình: "Mấy tháng tới
không có ngày trống, Tổng giám đốc Lục, xin lỗi nha."
Đầu dây bên kia im lặng một chút: "Tần Thanh, em coi là đối tác hợp tác
sao?"
"Vốn dĩ là mà. À đúng rồi, đến chuyện này, lần trước dự án chúng ta
hợp tác, em cảm thấy vẫn còn—"
Đầu bên kia cúp máy.
Nghe tĩnh có vẻ mang theo chút giận dỗi.
Thế là chẳng hiểu sao lại bắt đầu chiến tranh lạnh.
Tôi bận đến mức quay cuồng, có lẽ cũng vì thế mà thần kinh suy nhược một
chút. Đêm đó, tôi bất ngờ rơi vào một giấc mơ.
Xung quanh toàn là những thương gia tấp nập, tiếng ly rượu va chạm không
ngừng.
Tôi đứng giữa bữa tiệc, xuyên qua những cảnh tượng hoa lệ rực rỡ, thấy
không xa có một người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề.
Là Lục Minh Trạch.
"Tổng giám đốc Lục, chúc mừng năm mới."
À, tôi nhớ ra rồi.
Đây là năm đầu tiên tôi và Lục Minh Trạch kết hôn, tôi đến nhà họ Lục đón
năm mới.
Những gia đình như họ, ngày Tết không phải để sum vầy mà là để mở rộng
quan hệ, bồi đắp cảm trong giới kinh doanh, vì thế xung quanh tất nhiên có
rất nhiều người trong ngành.
Tôi xoay đầu, liền thấy chính mình lúc trẻ.
Khi đó tôi vừa mới vào nghề, vẫn chỉ là một diễn viên tuyến mười tám vô danh,
đứng giữa đám đông mà cẩn trọng dè dặt.
Cảm lúc quyết định kết hôn với Lục Minh Trạch, tôi đã chẳng còn nhớ rõ.
Có thể là căng thẳng, là áy náy, hoặc là điều gì khác.
Bởi vì ông chủ của tôi đã lấy ảnh của tôi điều kiện trao đổi, đẩy tôi vào chỗ
chết.
Tôi giống như một cọng rong trôi dạt giữa dòng nước, còn Lục Minh Trạch
chính là khúc gỗ cứu mạng tôi.
Anh đã cứu tôi một mạng.
Tần Thanh lúc trẻ chậm rãi đi về hướng tôi, ấy muốn lấy rượu.
Tôi rất rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nên chẳng có chút tò mò nào, chỉ xoay
người đi tìm Lục Minh Trạch.
Lại gần, tôi thực sự nghe thấy đang chuyện.
"Tổng giám đốc Lục, lần này có không ít phóng viên tới, có người muốn lợi
dụng ấy để tin tức."
Ánh mắt Lục Minh Trạch xuyên qua đám đông, cũng không biết đang ai.
Tôi theo ánh của quay đầu lại.
Tầm mắt rơi xuống một trẻ trung, mặc chiếc váy bó sát màu vàng nhạt,
phần eo thắt chặt, mái tóc đen hơi xoăn xõa trên bờ vai trần, đường nét
khuôn mặt dưới ánh đèn trở nên sắc sảo mê hoặc, đẹp đến mức khó tin.
Vì đây là lần đầu tiên tham gia một bữa tiệc như thế này, ấy thậm chí còn
không biết nên hỏi ai để lấy rượu.
Lục Minh Trạch hạ giọng hỏi: "Không thể để ấy yên ổn đón năm mới sao?"
"Rất tiếc, Tần tiểu thư phải rời đi rồi." Thư ký tiếc nuối .
Ngay sau đó, Từ Vãn Kiều hắt rượu vang đỏ lên người Tần Thanh.
"Ôi trời, Tần tiểu thư, phải cẩn thận chứ..."
Chiếc váy lộng lẫy bị vệt rượu đỏ hỏng hoàn toàn.
Lục Minh Trạch thở dài, đứng dậy bước tới.
Ngay sau đó, giữa đám đông vang lên giọng phản bác của tôi.
Lục Minh Trạch : "Biết rồi, ăn xong thì về đi."
Tôi theo hai người họ rời khỏi bữa tiệc, gió lạnh rít qua, những tán cây đông
xanh in bóng xuống mặt đất.
Lục Minh Trạch đưa tôi lên xe, đóng cửa lại.
Cửa kính không hạ xuống.
Anh đứng trước xe, dặn dò tài xế: "Đi đường cẩn thận."
Câu đó cũng là dành cho tôi.
Anh theo chiếc xe khuất dần, thư ký khẽ : "Tổng giám đốc Lục, tôi còn

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...