Tạ Chi Du – Chương 11

Chương 11

Hôm đó, Tạ Chi Du uống một chút rượu, hiếm hoi với tôi một câu chua chát, , “Cậu nhớ sinh nhật của ta mà không nhớ sinh nhật của tôi.”

Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy thật vô lý, vẫn nhẹ nhàng dỗ dành hỏi ngày nào.

Anh chỉ ngày này.

, tôi đã nhớ sinh nhật của Tạ Chi Du, lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là sinh nhật của hai em chỉ cách nhau một tuần.

Vì có vài học sinh tham gia, nhà họ Tạ trở nên náo nhiệt hơn.

Dây ruy băng, bóng bay, bánh sinh nhật đều do chúng tôi mang đến.

Tạ Tịch Văn rõ ràng không có ý định mừng sinh nhật cho Tạ Chi Du, khi thấy chúng tôi đến, đã lịch sự bảo người giúp việc một bàn đầy thức ăn.

Vì trên bàn ăn có nhiều món cay, tôi chỉ ăn qua loa vài miếng.

Trong lúc đó, tôi thấy Tạ Chi Du nhiều lần lén tôi, cuối cùng ghé sát tai tôi khẽ : “Không ăn thì không cần ăn, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi ăn.”

Tôi sững lại, cảm thấy lúc đó Tạ Chi Du như một thiên thần, mỉm với ngọt ngào vô cùng.

Tạ Tịch Văn ban đầu tỏ ra rất dịu dàng, tôi quan sát kỹ biểu cảm của ông ta, càng về sau, biểu cảm của ông ta càng trở nên u ám.

Cuối cùng, ông ta đột nhiên gọi Tạ Chi Du vào bếp, tôi cảm thấy không ổn, sau đó thấy cảnh tượng này:

Đó là một tư thế rất nhục nhã, Tạ Chi Du bị ép quỳ xuống đất, bị Tạ Tịch Văn nắm tóc, ngước ba nuôi đầy uy quyền của mình.

“Tiểu Du rất thích đó à? Hả? Nó có biết mày ở nhà như thế nào không?”

“Người ghê tởm như mày, nên bị chôn vùi trong bùn, sao dám ra ngoài mà dây dưa với con người ta? Mày nghĩ ngoài tao ra, còn ai muốn chứa chấp mày?”

Từng từ từng chữ trong nhà vang lên, đ.â.m thẳng vào tai tôi.

Thực ra tôi luôn mơ hồ đoán rằng, cái c.h.ế.t của Tạ Chi Du không thể không liên quan đến tôi.

Nhưng trong suốt bốn năm của kiếp trước, tôi đã nhớ lại vô số chi tiết nhỏ trong mối quan hệ với Tạ Chi Du.

Cái c.h.ế.t của Tạ Chi Du, chắc chắn còn có những lý do khác.

Từ sự phản kháng ban đầu với thế giới bên ngoài, đến bây giờ là tính cách lo lo mất thường nhẫn nhịn không , đều viết rõ sự bất thường.

Nhưng trong khoảnh khắc này, tôi tuyệt vọng nhận ra, Tạ Chi Du không thích ai, không có gì là lạ.

Vì có lẽ ngay cả không thích chính mình.

Nhưng kiếp trước đã chọn tôi, còn tôi lại giỡn .

Lúc này, tôi bất ngờ cảm thấy may mắn vì năm ngoái đã kiếm tiền mua một chiếc điện thoại.

Tôi ấn dừng nút ghi âm, kiềm chế cảm của mình rồi trở lại bàn ăn.

Đợi đến khi Tạ Tịch Văn bước ra với vẻ mặt đầy áy náy với tôi rằng, Tạ Chi Du bị đau bụng, bảo chúng tôi cứ tiếp tục vui vẻ.

9

Giống như kiếp trước, Tạ Hồi Chu trở về Giang Thành và đặc biệt mời tôi tham gia tiệc sinh nhật của ta.

Vẫn là nhà họ Tạ.

So với không khí lạnh lẽo của sinh nhật Tạ Chi Du, tiệc sinh nhật của Tạ Hồi Chu không thể không hoành tráng.

Mặc dù Tạ Hồi Chu rằng Tạ Tịch Văn thích Tạ Chi Du hơn, rõ ràng trong lòng ông ta vẫn thiên vị con trai ruột của mình.

Tôi còn có một nghi ngờ khác.

Tôi Tạ Hồi Chu lịch sự mời rượu không xa, rồi dõi mắt tìm kiếm Tạ Chi Du, không ngoài dự đoán, không thấy Tạ Chi Du đâu.

Tạ Hồi Chu nhận thấy ánh mắt của tôi, tiến lại gần.

“Dương Tiêu, đã quen chưa?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...