Tạ Chi Du – Chương 13

Chương 13

Tạ Chi Du gật đầu, đi qua tôi mà không hề quay đầu lại.

Tôi vô thức theo sau, lại bị Tạ Hồi Chu chặn lại.

“Dương Tiêu, khi nào mà em với nó trở nên thân thiết như ?”

Tạ Hồi Chu , tôi biết rõ biểu cảm này, đó là sự không hài lòng.

“Chúng tôi cùng lớp, tất nhiên là thân thiết rồi.”

Tôi tít mắt Tạ Hồi Chu.

“Tùy em.” Tạ Hồi Chu mặt tối sầm, xoay người bỏ đi.

“Tạ Hồi Chu.” Đây là lần đầu tiên tôi gọi thẳng tên ta một cách thẳng thắn.

“Anh thật sự ghét đứa em trai này của mình sao?”

Im lặng một lúc lâu, trả lời: “Liên quan gì đến em.”

“Không liên quan, nên dành nhiều sự quan tâm hơn cho em trai mình, tôi sợ rằng sau này sẽ hối hận.”

“…”

Kiếp trước, không chỉ mình tôi không thể chịu đựng hậu quả, mà còn cả Tạ Hồi Chu.

Đến bây giờ, tôi đều cảm thấy Tạ Hồi Chu rất ghét Tạ Chi Du, đến khi tôi phát hiện tấm ảnh gia đình trong ngăn kéo trong thư phòng Tạ Hồi Chu.

Trong bức ảnh, Tạ Hồi Chu khoác vai Tạ Chi Du, quan hệ trông cũng không kém.

Cho nên sau này cảm của chúng tôi đi đến đường cùng là điều đương nhiên.

Tôi đã sớm có dự cảm, Tạ Chi Du sẽ trở thành khúc mắc cảm giữa tôi và ta.

Nhưng xem ra, bây giờ Tạ Hồi Chu rất ghét Tạ Chi Du, khả năng lớn là do Tạ Tịch Văn cố đối xử không công bằng.

Quan hệ giữa Tạ Hồi Chu và Tạ Tịch Văn cũng không tốt.

Còn chưa đến việc Tạ Hồi Chu thời đại học rất ít khi về Giang Thành, chỉ riêng chuyện kiếp trước khi Tạ Hồi Chu khởi nghiệp khó khăn đến mức nào mà không hề xin gia đình một đồng nào.

Trong việc này, tôi rất khâm phục Tạ Hồi Chu.

Nhìn lại bản thân mình lúc đó, tôi là một người cực kỳ thực dụng.

11

Tạ Chi Du không cho tôi câu trả lời, không có nghĩa là tôi sẽ ngồi chờ đợi.

Trong lòng tôi vẫn còn một án treo.

“Alo? Ai đấy?”

Giọng uể oải từ đầu dây bên kia truyền qua điện thoại.

“Tề Nghiêu phải không?”

“Cô là ai?”

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết tung tích của em trai .”

“Em trai gì?”

Đầu dây bên kia phát ra một tiếng khẩy, một lúc sau, thấy tôi không đáp lại, ta cũng không giả vờ nữa: “Cô rốt cuộc là ai?”

“Có thời gian gặp nhau không?”

“… Được.”

Cậu Tề rất hào phóng, đặt máy bay và khách sạn cho tôi đến Bắc Kinh tìm ta.

Tôi xin nghỉ trước, ngày hôm sau liền đi.

Tề Nghiêu lấy mẫu tóc tôi mang đến để xét nghiệm DNA, sau đó ngẩn ngơ khuôn mặt tôi một lúc lâu:

“Chúng ta đã gặp nhau phải không?”

“Gặp rồi.” Tôi một địa chỉ, ta bừng tỉnh nhớ ra.

Chắc hẳn ta có nhiều thắc mắc, cuối cùng cũng không hỏi ra, chỉ rằng có kết quả sẽ thông báo cho tôi.

Tôi vốn nghĩ mọi thứ đang đi theo chiều hướng tốt đẹp.

Sau khi trở về, Tạ Chi Du và tôi cãi nhau một trận, chuyện giả bệnh xin nghỉ có thể lừa giáo viên không qua mắt .

Chỉ có một điều khiến tôi rất khó hiểu.

Tạ Chi Du dường như rất chắc chắn rằng tôi đến Bắc Kinh để gặp Tạ Hồi Chu.

“Tôi đến Bắc Kinh là vì cậu.”

“Vì tôi? Dương Tiêu, cậu ra xem cậu có tin không?”

“Tạ Chi Du, tôi đã từng hỏi cậu, tôi hỏi cậu có muốn cùng tôi phản kháng không?”

“Hoặc cậu có muốn cho tôi biết Tạ Tịch Văn đã gì với cậu, tôi có thể giúp cậu.”

Biểu cảm của Tạ Chi Du đột nhiên đông cứng lại, im lặng rất lâu, :

“Dương Tiêu, thu lại sự áy náy của cậu đi, cũng đừng thương tôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...