Tạ Chi Du – Chương 2

Chương 02

Chúng tôi kết trên WeChat, sau một năm, ta đột nhiên tìm đến tôi, hy vọng tôi có thể giúp ta giới thiệu một công ty thực tập giữa kỳ.

Tôi sơ yếu lý lịch của ta, bình thường, vừa hay lúc đó thư ký của công ty Tạ Hồi Chu bị sa thải vì liên tục vi phạm.

Tôi đã giới thiệu Trần Uyển qua đó.

Câu chuyện phát triển sau đó thì dễ thấy.

Trần Uyển cụp mắt, trông có vẻ yếu đuối, trong mắt lại sáng lên vẻ đắc ý.

Lúc đó ta muốn trở thành người như tôi, ranh giới lúc này cũng trở nên mờ nhạt.

Là muốn đi con đường mà tôi đã đi, hay muốn có người mà tôi sở hữu?

Nhìn Tạ Hồi Chu đang vội vã bước tới sau lưng ta.

Tôi đột nhiên quyết định, nhẹ nhàng : “Trần Uyển, năm đó tôi tặng một công việc, hôm nay lại tặng một món quà khác, thế nào?”

“Cái gì…” Trần Uyển ngẩng đầu kinh ngạc.

Tôi quét mắt qua Tạ Hồi Chu sau lưng ta, rồi lại trở về gương mặt giả tạo của Trần Uyển, giọng trong trẻo:

“Cô không cần tiếp tục tỏ ra áy náy nữa, tôi thật sự không nổi, trai tôi lại rất thích. Vì , tôi tặng ta cho .”

Sau lưng, Tạ Hồi Chu bất chợt dừng lại.

Tôi trực tiếp bước qua ta, bóng dáng dừng lại phía sau lại tiếp tục đi.

Cuối cùng tôi mơ hồ nghe thấy, Tạ Hồi Chu hỏi Trần Uyển: “Cô ấy không gì em chứ?”

Tôi không khỏi lạnh một tiếng.

Chưa đầy một lúc sau, có người báo cáo, bảo vệ liền đến, cầu kiểm tra thư mời của chúng tôi.

Thật không may, tôi và Lục Phùng bị đuổi ra khỏi buổi tiệc trước đám đông.

Tạ Hồi Chu dường như đã dự liệu trước, chờ tôi ở lối ra, ánh mắt lạnh lùng:

“Tôi đưa em về.”

“Tôi muốn vào.”

Giọng ta không chấp nhận sự từ chối: “Lên xe.”

Tôi lặp lại: “Tôi muốn vào.”

Tạ Hồi Chu dường như cũng mất kiên nhẫn, nắm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh vào xe.

Tôi đặt tay lên cửa xe, ta mới giận dữ hất tay tôi ra:

“Dương Tiêu, em nghĩ tôi không biết em đang nghĩ gì sao?”

“Chẳng phải vì tên họ Tề đó trông giống Tạ Chi Du?”

“Nhưng em đừng quên, người khiến Tạ Chi Du c.h.ế.t là ai?”

Lời của Tạ Hồi Chu như lưỡi d.a.o cứa vào tim tôi, m.á.u me đầm đìa.

Tôi lập tức buông bỏ sự chống cự.

Tạ Chi Du, là em trai không có quan hệ huyết thống với Tạ Hồi Chu.

3

Vào buổi hoàng hôn trước kỳ thi đại học, trong lớp học cạnh cửa sổ, có một và một chàng trai.

cố trêu , tỏ :

“Tạ Chi Du, tôi thích cậu.”

Dưới ánh hoàng hôn, ấy thấy chàng trai đỏ mặt, ấy biết chắc rằng người trước mặt thích mình.

Thấy trò đã thành công, ấy nhếch mép:

“Đùa đấy!”

“Tôi thích trai cậu, cậu giúp tôi theo đuổi ấy nhé?”

Cô ấy tận mắt thấy khuôn mặt chàng trai đông cứng trong ánh chiều tà, cùng với hoàng hôn dần dần chìm vào đêm tối vô biên.

Lúc đó, tôi chỉ một lòng thích Tạ Hồi Chu.

Tạ Hồi Chu lo sợ ánh hào quang của em trai sẽ vượt qua mình, tôi bèn tiếp cận Tạ Chi Du, kéo trốn học, chiếm dụng thời gian học để chơi game với tôi.

Cuối cùng, ngày trước kỳ thi đại học, mặc dù biết Tạ Chi Du thích mình, biết rõ điều này sẽ ảnh hưởng đến kết quả thi của .

Tôi vẫn dựng lên một trò này.

Nhưng không ngờ rằng, đêm hôm đó, chưa kịp đến ngày hôm sau, Tạ Chi Du tuyệt vọng từ lầu cao nhảy xuống.

Tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ tự sát, tôi chỉ muốn thi trượt, rồi tránh xa cuộc sống của tôi và Tạ Hồi Chu.

Khi đó, tôi hiểu rằng mọi chuyện không phải lúc nào cũng theo ý mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...