Ta Chỉ Mong Sống [...] – Chương 2

Chương 2

Trên đường về vừa hay gặp phụ thân: “Mới từ Phật đường về à? Hiếu kính tổ mẫu là tốt, cũng phải ý sức khỏe.”

Tôi nở nụ gượng gạo: “Phụ thân, lòng hiếu thảo không thể qua loa ạ.”

Phụ thân cũng qua loa khen ngợi tôi, rồi đi về phía viện của Liễu di nương.

Phụ thân luôn thích đại tỷ tài hoa hơn người, đối với việc tôi đi đường tắt bằng cách sao chép kinh Phật, vẫn luôn không tán thành, chữ hiếu đè đầu.

Mẫu thân tôi từ khi còn khuê các đã nổi tiếng khắp thiên hạ vì sao chép kinh Phật cho tổ mẫu, nên dù phụ thân có bất mãn đến đâu, cũng không dám can thiệp.

3

Vì cái màn “diễn sâu” quá lố ở phủ Triều Dương công chúa, ngày thứ ba, nhà họ Thôi đã phái người đến cầu thân cho đích trưởng tử.

Mẫu thân tôi sốt ruột đi đi lại lại trong phòng: “Mối hôn sự này tuyệt đối không thể đồng ý, bằng không thì không phải kết thân mà là kết thù đấy.”

Kim cũng chau mày: “Nhà họ Thôi môn cao vọng tộc, dâu trưởng đâu phải chuyện dễ dàng? Tiểu thư nhà ta ngoài truyện ra thì chỉ biết có truyện. Mấy cái mánh khóe vụng về này, ở Hầu phủ thì còn xoay sở , ra ngoài kia, ngày dài tháng rộng, còn tốt đẹp gì nữa?”

Trước sự khó hiểu của tổ mẫu và phụ thân, mẫu thân tôi đầu tiên tôi còn nhỏ, phải đợi đại tỷ xuất giá trước đã.

Ai ngờ nhà họ Thôi lại tỏ rõ thành ý: “Cứ định trước là .”

Nói nhỏ không xong, mẫu thân tôi lại bịa ra cái danh “thể nhược” cho tôi, dù tôi mỗi ngày đều có thể “xử” một cái móng giò kho tàu.

Thôi phu nhân đích thân đến cửa, nắm tay tôi khen ngợi hết lời: “Hầu phu nhân, tôi thật với bà một câu từ đáy lòng, nhà tôi có ba đứa con trai, trưởng tử là do phụ thân nó đích thân dạy dỗ, tiền đồ sau này tôi dám đảm bảo.”

“Sở dĩ tôi cầu cưới Lan Lan, là vì coi trọng tính cách của nó. Không tranh không đoạt, thanh cao thoát tục, đến lúc đó chị dâu rộng lượng, các em theo trai, thế nào cũng có miếng ăn.”

“Dù con nhà người ta có giỏi giang đến đâu, tôi vẫn thích Lan Lan.”

Mẫu thân tôi cứng đờ mặt nhận lấy một xe đồ bổ mà Thôi phu nhân mang đến, tối hôm đó đã bảo Kim đến chùa hợp bát tự, không cần nghi ngờ, bát tự không hợp.

Dưới sự tấn công song song giữa thuật pháp và ma pháp của mẫu thân tôi, cuối cùng sau khi từ chối mối hôn sự tốt đẹp nhất trong mắt mọi người nhà họ Thôi, cánh cửa Trấn Bắc Hầu phủ càng thêm lung lay sắp sập.

Thật sự là người đến cầu thân, sắp sửa đạp đổ ngưỡng cửa rồi.

Mẫu thân tôi ngày ngày sứt đầu mẻ trán, tóc cũng bạc đi mấy sợi.

“Ta đi đâu mà tìm mối hôn sự tốt mà trên có trai chị dâu gánh vác gia môn, dưới có tiểu thanh mai hầu hạ trên giường, chỉ cần ăn sung mặc sướng tiêu d.a.o khoái hoạt nữa đây?”

Vậy nên, mẫu thân tôi là đang tìm nhà chồng cho tôi theo tiêu chuẩn chọn rể của bà ấy à?

Mẫu thân tôi thấy tôi ôm quyển truyện, càng thêm sốt ruột: “Xem xem xem, viết viết viết, đến bao giờ thì con cũng tự viết cho mình một ý trung nhân hả?”

Tôi nghiêng đầu suy tư: “Mẫu thân đừng , nam chính mới nhất con viết, là một quỷ tiên, hắn ăn chơi cái gì cũng giỏi, con cảm thấy, nếu có thể ở bên cạnh quỷ tiên đại nhân, cũng không uổng kiếp này.”

Mẫu thân tôi càng thêm bực bội: “Câm miệng.”

Sao còn cáu nữa ?

Tôi lén lút xích lại gần: “Nương, người giỏi thì nhiều việc mà!”

Mắt mẫu thân tôi sáng lên: “Ý con là đại tỷ của con?”

Tôi dám thẳng ra chắc? Đại tỷ đâu phải là người tôi tùy tiện dám đôi co.

Tôi lắc đầu như trống bỏi: “Nương đang ? Con sao nghe không hiểu?”

Giọng đại tỷ tức giận truyền đến từ ngoài cửa: “Đồ quý sứ, muội cứ giả bộ đi? Sao không giả nữa đi?”

Tôi rưng rưng nước mắt: “Đại tỷ, sao tỷ lại người ta như , người ta thật sự là trăm miệng cũng không cãi mà.”

Đại tỷ ghét bỏ nhéo lấy cái khăn tay của tôi: “Ngâm trong nước gừng à?”

Tôi…

Đại tỷ đoan trang hành lễ với mẫu thân tôi, mẫu thân tôi thì như sói đói thấy thỏ non.

“Lạc Nhiễm, đói không, ăn cơm chưa?”

Đại tỷ cứng đờ một chút mới miễn cưỡng thích ứng: “Mẫu thân có chuyện khó xử sao?”

Nàng không thì thôi, vừa mẫu thân tôi liền phấn chấn hẳn lên.

“Lạc Nhiễm, con cũng biết, con bé Lan Lan nhà mình, tâm tư thuần khiết, chí thuần chí hiếu, không tranh không đoạt.”

Thành ngữ của mẫu thân tôi còn chưa kịp tuôn hết ra, đại tỷ đã giữ chặt cổ tay mẫu thân tôi: “Mẫu thân, trọng điểm đi.”

Sự cứng ngắc không biến mất, nó chỉ chuyển giao thôi.

Mẫu thân tôi cứng đờ một chút, lập tức tiếp lời: “Dạo gần đây những nhà đến cầu thân con chắc cũng biết rồi.”

Đại tỷ chỉ im lặng hai mẫu thân con tôi diễn.

Mẫu thân tôi thấy không ai để ý đến bà, đành tự tiếp: “Ý ta là, chúng ta mở một buổi tiệc thưởng mai ở phủ, đến lúc đó con thể hiện nhiều vào, con là đại tỷ, thế nào cũng phải định trước cho con đã chứ.”

Tôi ra sức gật đầu: “Đúng đúng , đại tỷ, đến lúc đó tỷ cứ chọn kỹ vào, tốt nhất là chọn nhà có hai con trai ấy. Tỷ chị dâu trưởng, muội dâu út, hai chúng ta cả đời không chia lìa.”

Đại tỷ liếc xéo tôi một cái: “Đến lúc đó ta ngày ngày vất vả, còn muội thì tiêu d.a.o khoái hoạt, lại còn đạp lên ta để dựng hình tượng thanh cao thoát tục không tranh không đoạt?”

Tôi cúi đầu không dám đôi mắt như thấu tất cả của đại tỷ.

Đại tỷ lại hừ một tiếng: “Cũng chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi.”

Tôi vội vàng bám lấy: “Được không mà! Tỷ nghĩ xem, nếu tỷ gặp phải một em dâu hiếu thắng, chuyện gì nó cũng tranh với tỷ. Còn không bằng muội, muội nhiều nhất chỉ cần một cái hư danh, cái thực tế thì tỷ hưởng sái hết.”

Kim kéo chúng tôi ra: “Các tiểu tổ tông càng ngày càng không ra gì rồi, có ai đời con tự mình bàn chuyện hôn sự đâu?”

Ánh mắt tôi không nhịn liếc về phía mẫu thân.

Phen này thì hay rồi, tôi và đại tỷ đều bị mẫu thân đuổi ra ngoài.

Ngày tiệc thưởng mai, mẫu thân tôi “chơi lớn”, chuẩn bị cho đại tỷ những bộ y phục và trâm cài đặc biệt đẹp mắt, bà hùng dũng cùng Kim lập lời thề son sắt: “Đến lúc đó có Lạc Nhiễm ở phía trước, Lan Lan cũng có thể thoải mái hơn.”

Kim do dự: “Đại tiểu thư và tiểu thư nhà mình dù sao cũng không phải là cùng một mẫu thân, sau này…”

Mẫu thân tôi lại lắc đầu: “Cô còn chưa thấu sao? Cái con bé Tây Uyển kia bị Nữ tắc Nữ giới nhồi hỏng cả não rồi.”

“Những năm gần đây thứ huynh trấn thủ biên cương, chị dâu cả quản gia xử lý mọi việc. Ta không quyền không sủng, người kia vẫn đối đãi với ta cung kính có thừa, thậm chí đôi khi còn cảm thấy áy náy vì Hầu gia cứ luôn ở chỗ của nàng.”

“Đứa con do nàng ta dạy dỗ, thì có thể hư hỏng đến đâu chứ.”

Tôi lại không tán thành lắc đầu, Liễu di nương thì có lẽ không, chứ đại tỷ thì chưa chắc đâu.

Đến giờ, mấy quyển truyện vất vả tôi viết, mỗi tháng vẫn phải chia cho đại tỷ một nửa tiền bản quyền đây này, tôi đi đâu mà đòi lại hả trời?

4

Thôi bá mẫu đúng là tôi “chết đi sống lại” luôn ấy.

Đây không phải tôi tự ảo tưởng đâu nha, thật sự là trong buổi tiệc thưởng mai, giữa một rừng con lớn nhỏ, ba chàng thiếu niên phía sau lưng Thôi bá mẫu “chói chang” quá thể.

Mẫu thân tôi ép buộc dụ dỗ tôi học hành, cũng đâu có là trộm gà bắt chó sẽ lướt qua trai đẹp đâu chứ!

Thôi bá mẫu cũng thẳng thắn thật: “Càng Lan Lan ta càng thích đứa bé này, nếu thằng lớn không ra gì, các người chọn lại xem sao?”

Mẫu thân tôi khó nên lời liếc tôi một cái, vội vàng kéo đại tỷ đến bên cạnh.

“Tôi ghen tị nhất là nhà người ta đông con ấy, bản thân tôi sức khỏe không ra gì, cả thảy chỉ sinh một trai một . Con trai thì ngày ngày ở ngoài đọc sách, Lan Lan lại ham chơi, bây giờ ấy à, đều là Lạc Nhiễm nó chăm sóc tôi là nhiều.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...