Những ngày A nương sống trong cảnh vợ lẽ thấp hèn, cẩn thận dè dặt, ta không muốn lặp lại.
Lục Hoài Chân giơ tay gõ trán ta:
“Ta chưa từng có ý nạp thiếp.
Còn hoàng huynh, nàng không cần lo. Nếu huynh ấy không chấp thuận, ta sẽ vào chùa ở tạm một thời gian.”
Ta sững sờ:
“Hả? Vậy cũng sao…”
Chàng xắn tay áo, dọn đồ ăn lên đĩa, chẳng có chút dáng vẻ tiểu vương gia cao cao tại thượng.
“Dăm ba hôm nữa sắp xếp xong chuyện Lưu Ly Các, ta đưa nàng về Yến Kinh, thủ tục xác nhận hưu thư rõ ràng.”
Trời đất rộng lớn, lúc này… ăn cơm là quan trọng nhất.
Ta ném hết muộn phiền sang một bên, cầm bánh thịt lên mà ăn ngon lành.
Đã là người ta nguyện cưới, mọi chuyện… cứ để chàng lo.
Ta, không cần lo lắng vô ích nữa.
14
Cơm no rượu say xong.
Ta cẩn thận đếm lại số bạc kiếm trong ngày, càng đếm càng vui.
Lục Hoài Chân bỗng đứng dậy, bế bổng ta lên.
“Chuyện trong lòng nàng đã giải quyết xong, giờ cũng nên để ta giải quyết nỗi lòng mình.”
Ta vào ánh mắt u tối không rõ ấy, mới phát hiện, hóa ra bề ngoài thong dong chỉ là giả vờ.
Ta chủ vòng tay ôm lấy cổ chàng, rướn người lên hôn:
“Chỉ một lần thôi, không?”
“Ừm.”
…
Xuân sắc mờ mịt, một đêm điên cuồng.
Ta mở mắt ra, thấy thanh niên đang cúi người viết lách bên chiếc bàn thấp cạnh giường, đến áo trong cũng chưa mặc.
Trên người không còn cảm giác nhớp nháp, hiển nhiên đã người lau chùi qua.
Nghĩ đến sự điên cuồng của hắn đêm qua ta xoa xoa chiếc eo mỏi nhừ, tức tối giơ chân đạp tới.
Lục Hoài Chân bắt lấy mắt cá chân ta, nhẹ nhàng xoa bóp, điềm đạm :
“Đêm qua kêu nàng nhấc lên nàng không chịu, giờ lại nhấc rồi?”
“Rõ ràng đã chỉ một lần… chàng… chàng không giữ lời!”
“Giữ lời là chuyện của quân tử, trùng hợp là ta chẳng phải quân tử.”
Tai ta nóng bừng, muốn rút chân lại, lại bị hắn kéo ngược, mắt cá chân bị gác lên vai hắn.
Hắn đặt bút xuống, sắc mặt nghiêm nghị hỏi:
“Giờ còn sớm, thêm một lần nữa?”
“…”
“Không muốn…” – ta bật khóc rấm rứt.
Trong cơn mơ màng, ta chỉ cầu nguyện: Phó Doanh, ngàn vạn lần đừng có xuất hiện nữa!
15
Thế sự đời thường chẳng theo ý người.
Mỗi ngày khi ta tới Lưu Ly Các, đều cảm giác có ánh mắt dõi theo không rời.
Không biết Phó Doanh ăn nhầm thứ gì mà cứ bám riết.
Lại còn sai tùy tùng đến đưa thư cho ta.
“Phu nhân, từ khi người rời Phó phủ, lang quân tìm khắp nơi, chân đau tái phát, lâu lắm chưa từng qua một lần…”
Chà, chiêu thảm thương lấy lòng.
Ta thẳng thắn từ chối:
“Ta chẳng còn là phu nhân gì cả, cũng chẳng phải thần y, cứ đến y quán mà khám. Biết đâu không cũng là một loại bệnh.”
Tùy tùng mặt mày khổ sở như đưa tang, suýt nữa quỳ lạy tại chỗ:
“Tiểu nhân van người, người một cái rồi đốt cũng , để tiểu nhân còn có lời mà báo lại…”
Hồi ấy hắn cũng từng giúp ta mấy câu tốt lành.
Ta mím môi, mở thư ra xem.
Trong thư, Phó Doanh nhắc đến những “tốt đẹp” của hắn, còn Hoài Vương không thể nào cưới một tiểu thứ nữ từng hòa ly như ta, toàn là lời rác rưởi.
Phó Doanh từng đối xử tốt với ta sao?
Cũng có.
Lúc tâm trạng tốt, hắn cũng mua cho ta một chiếc trâm, hay sai bếp thêm vài miếng bánh quế.
Khi bị trưởng bối khó, hắn cũng đôi lúc đứng ra bảo vệ.
Nhưng ta hiểu rõ, những điều đó chỉ là kiểu bố thí lơ đãng, chẳng khác nào thấy con chó con vẫy đuôi bên đường rồi tiện tay cho miếng ăn.
Hắn không phạm đại tội, ta cũng không muốn sống lại những ngày phải nhẫn nhịn, ăn chẳng đủ no.
Ta ném bức thư vào lò than, ngọn lửa bùng lên nuốt chửng hết thảy quá khứ.
Chứng kiến toàn bộ, Phó Doanh siết chặt cán quạt, cổ họng dâng vị tanh ngọt.
Hắn bước tới, cố chấp :
“Ngươi là thê tử ta, ta sẽ không buông tay dễ dàng…”
Ta chỉ vào cửa lớn của Lưu Ly Các, tươi như hoa:
“Mời đi thong thả, không tiễn.”
Cũng may gần đây Lục Hoài Chân bận việc, chứ không thì thật khó dẹp yên.
Phúc Châu giáp với Lĩnh Nam, mà vùng đó dạo gần đây không mấy yên ổn, tộc trưởng các bộ lại bí mật qua lại với quan lại triều đình.
Khi Đại Ngu mạnh mẽ, bọn họ liền thần phục. Nhưng một khi triều đình yếu thế, chúng sẽ như dã thú xông lên cắn xé.
Lục Hoài Chân suýt bỏ mạng vì điều tra vụ thông đồng đó.
Ta từng thấy đội kỵ binh trên đường xuất phát từ Yến Kinh, chính là đến tìm hắn.
Sau đó để thuận tiện điều tra, chàng lan truyền tin giả là mình đã chết, còn dám giấu ta, thật đáng giận!
Hai ngày sau.
Một đội Hắc Giáp Vệ xếp thành hàng xuất hiện trước tiểu viện.
Cây lê ta trồng đã kết trái xanh dưới gốc còn chôn một vò Nữ Nhi Hồng.
Nhìn sân vườn quen thuộc, chỗ nào ta cũng thấy không nỡ rời đi.
Lục Hoài Chân bật :
“Ngốc A Trúc, chẳng phải không quay về nữa đâu.”
Nghĩ cũng đúng.
Thế là ta chỉ mang theo búa gõ lưu ly, và một lang quân lượm , ngồi xe ngựa trở lại Yến Kinh.
16
“Cái gì? Ngươi muốn hòa ly?!”
Tại phủ Thẩm.
Thẩm thị lang giận đến tái mặt, đứng giữa đại sảnh, tay run rẩy chỉ thẳng mặt ta mắng:
“Đồ con bất hiếu, dám nhục gia phong Thẩm gia!”
Ta cau mày:
“Không phải muốn hòa ly, mà là đã hòa ly. Đại tỷ còn hòa ly , cớ gì ta lại không?”
Năm ấy ta vừa gả vào Phó phủ không bao lâu, thì Thẩm Ly Ân cũng gả cho công tử một phủ hầu tước.
Nào ngờ gã công tử ấy trong ngoài bất nhất, giữa ban ngày bị bắt gặp đang ân ái với gã sai vặt trong thư phòng.
Thẩm Ly Ân vốn nuông chiều, sao chịu nổi nhục đó, lập tức hồi môn và hòa ly.
“Ngươi !”
Thẩm thị lang tức đến thổi râu trợn mắt, giơ tay định tát.
Hai nữ hộ vệ mà Lục Hoài Chân để lại lập tức chắn trước mặt ta:
“Thẩm lão gia, xin đừng thủ với chủ tử của chúng ta.”
Phu nhân Thẩm che ngực kêu trời:
“Trời ơi là trời! Trật tự bị đảo lộn hết rồi! Mau phái người sang Phó phủ, còn cứu vãn không thì cứu vãn!”
Ta quay về chính là để “chốt đơn” hưu thư, sao có thể để họ trở tay?
Phu nhân nghiến răng, mặt mày vặn vẹo:
“Tốt lắm! Ngươi rõ ràng là không định hiếu thuận với di nương rồi!”
“Di nương?” – ta giả ngây – “Phải rồi, suýt nữa thì quên mất… Cha mẹ từng sẽ mời đại phu sắc thuốc cho A nương, cớ sao A nương lại bệnh chết một cách độc?”
Họ muốn ta ngoan ngoãn ở Phó phủ, lại keo kiệt không chịu chu cấp chút gì cho A nương, hỏi sao ta chẳng oán!
Trong tiệc sinh nhật Thẩm Ly Ân, một bà lão quét dọn từng A nương giúp đỡ, lén đến cho ta biết:
A nương đã mất ngay sau khi ta gả đi.
Bà lão rơi nước mắt:
“Nô tỳ chẳng giúp gì hơn, đành lén cất tro cốt đợi ngày giao lại cho tiểu thư.”
Ta bị giấu giếm quá đỗi, đến tiễn biệt A nương lần cuối cũng không .
Thẩm Ly Ân chậm rãi bước vào, lạnh lùng khẩy:
“Muội muội cũng nỡ rời Phó phủ phú quý? Hay là Phó lang quân đã chán ghét, không muốn giữ muội nữa?”
Nàng ta còn cố cài chiếc trâm điểm thúy mà Phó Doanh từng tặng, đúng là cố trêu chọc.
Bốp
Nữ hộ vệ giơ tay tát một cái vào má trái của nàng:
“Dám vô lễ với chủ tử chúng ta, nên đánh!”
Má nàng ta lập tức sưng vù, thét lên định lao vào ăn thua với ta.
“Thẩm Ly Trúc! Tiện chủng nhà ngươi dám sai người đánh ta?!”
Bốp
Mặt phải cũng ăn trọn. Hai má đỏ đều như nhau.
Ta hất tay, thản nhiên :
“Không chỉ cho người đánh ngươi, ta còn tự mình ra tay.”
Thẩm thị lang và phu nhân định xông lên giúp, cũng bị hai nữ hộ vệ đánh cho hoa mày chóng mặt.
Gọi gia đinh cũng vô ích, không ai địch nổi hai người biết võ kia.
Ta hí hửng nghĩ:
Người của Lục Hoài Chân đúng là dùng tốt!
Không biết bên chàng xử lý đến đâu rồi.
Khi về đến Yến Kinh, chúng ta tạm chia đường.
Chàng đến yết kiến tân hoàng, dâng chứng cứ quan viên thông đồng với thổ ty.
Còn ta thì về phủ Thẩm ở mấy ngày.
Đã hòa ly, thì tất nhiên phải long trọng mà hồi môn một chuyến!
17
Viện mà ta và A nương từng sống nằm ở chốn hẻo lánh trong phủ.
Lần nữa trở về nơi cũ, lòng ta không khỏi mơ màng, dường như thấy nụ dịu dàng hiền hậu của mẫu thân hiện lên trước mắt.
Trên khung giường vẫn còn lưu lại những món đồ nhỏ ta từng tự tay lúc nhỏ, nay phủ đầy bụi.
Hai tỳ nữ mang nước đến lau dọn, chẳng bao lâu, mọi thứ đã sạch bóng như mới.
Ta nằm xuống nhắm mắt, tưởng sẽ trằn trọc suốt đêm, nào ngờ lại bất chợt nghe thấy tiếng bên ngoài.
Thì ra là Lục Hoài Chân trèo tường vào.
Chắc hẳn chàng đã mệt lắm, đôi mắt phảng phất vẻ mỏi mệt, vẫn quen tay chui vào chăn, ôm ta vào lòng.
“A Trúc ngoan, đợi ta hai ngày nữa thôi.”
“Hoàng huynh đã đồng ý, đợi giải quyết xong chuyện thổ ty sẽ lập tức hạ chỉ ban hôn.”
“Thật chứ?” – Ta vui mừng ôm lấy mặt chàng, hôn một cái rõ kêu.
“Vậy chàng mau tới đón ta qua cửa nhé!”
Nam nhân ánh mắt thăm thẳm, khẽ than một tiếng:
“Dù có trèo tường, đêm nay cũng chỉ đành lực bất tòng tâm.”
Hiểu rõ ý tứ ẩn sau câu kia, ta: “…”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên người đã lạnh ngắt.
Muốn trả đũa chút cho hả giận, ta dẫn theo tỳ nữ đến một trận ở viện Thẩm Ly Ân, gom sạch các món trang sức đắt tiền sính lễ của ta.
Thẩm thị lang sĩ diện, không muốn cầu cứu bên ngoài, sợ người khác biết nhà ông loạn cào cào.
Dù sao đồ cũng chẳng phải của ông.
Hôm sau, ta tiện tay lấy luôn cả nghiên mực quý ông ta quý, cùng nhiều bức thư họa ông cất giấu.
“…”
Bạn thấy sao?