CHƯƠNG 1:
Xem ra, kiếp trước ta không nợ Tiêu Cảnh Hành, chỉ là báo sai ân nhân mà thôi.
Vừa ăn cam chua ngọt thanh mát, ta vừa nở nụ rạng rỡ.
Mặc Lâm cũng , đưa tay xoa đầu ta. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai chúng ta đều cảm thấy,
Khoảng cách giữa chúng ta đã gần hơn một chút.
Ngày hôm sau, ta nghe tin tức từ Tiêu phủ.
Nghe , sau khi Tiêu Cảnh Hành thấy ống quần trống rỗng của mình, thì hoàn toàn sụp đổ.
Phát điên suốt một thời gian dài, đập gần như toàn bộ đồ đạc trong phủ Hầu.
Còn Thẩm Thanh Dao thì nhân lúc hỗn loạn trốn mất.
Hiện phu nhân Tiêu phủ đang khắp nơi tìm nàng, là phải lôi nàng ra trước quan phủ xử lý.
Nhưng đã mấy ngày trôi qua vẫn không ai tìm ra tung tích của nàng.
Hôm đó ta cùng Mặc Lâm dạo phố, thì đột nhiên có một người phụ nữ ăn mặc rách rưới lao ra từ ngõ nhỏ.
Phía sau là một phu nhân quý tộc dẫn theo cả nhóm gia nhân đuổi theo ráo riết.
“Con tiện nhân kia, đứng lại!”
“Dám quyến rũ lão gia nhà ta, hôm nay ta không lột da ngươi thì không phải họ Lý!”
Nhưng người phụ nữ kia vẫn cắm đầu bỏ chạy, không dám dừng lại dù chỉ một bước.
Ta kỹ lại, chẳng phải đó là Thẩm Thanh Dao hay sao?!
Xem ra, giống như kiếp trước, khi không còn trông mong vào Tiêu Cảnh Hành, nàng ta lại quay sang quyến rũ kẻ khác đã có vợ.
Thẩm Thanh Dao cuối cùng cũng kiệt sức, bị đám nha hoàn bà tử đè xuống đất.
Phu nhân nhà quyền quý đó giáng cho nàng ta một cái tát như trời giáng.
“Chạy đi! Sao không chạy nữa?”
“Người đâu, đánh gãy chân nó cho ta! Hôm nay phải xử lý con hồ ly tinh này, để nó không còn dám dụ dỗ lão gia nữa!”
Thẩm Thanh Dao gào khóc cầu xin tha mạng, vô ích.
Nhìn nàng ta bị kéo lê đi xa dần, lòng ta không gợn một tia thương cảm.
Đối mặt với kẻ thù, ta không cần phải có chút lòng trắc ẩn nào cả.
Quay về Mặc phủ, vì thời gian ở bên Mặc Lâm ngày càng nhiều, ta càng phát hiện cảm của mình với hắn cũng dần sâu đậm hơn.
Mặc phu nhân thấy tia lửa giữa chúng ta, cũng không khép miệng.
Lúc đi hội hoa đăng, Mặc Lâm đốt pháo hoa khắp cả kinh thành để tỏ với ta.
Hắn , chỉ cần ta đồng ý, hắn sẽ lập tức sai người đến nhà ta dạm hỏi.
Hắn đã không thể chờ nữa để đưa ta về vợ.
Ngay khi ta chuẩn bị lời “ta đồng ý”,
Thì Tiêu Cảnh Hành lại đột nhiên đẩy xe lăn lao đến.
“Lan Lan, nàng không thể vợ hắn!”
“Kiếp trước nàng rõ ràng đã gả cho ta mà!”
Nghe Tiêu Cảnh Hành thế, trong lòng ta chấn .
Hắn… sao lại biết chuyện kiếp trước?
Chẳng lẽ… hắn cũng đã trọng sinh?
Mặc Lâm thấy liền lập tức che chắn cho ta, giọng trầm ổn đầy uy nghi:
“Không rõ thế tử Tiêu đang nhảm điều gì?”
“Đừng phiền Lan Lan của ta nữa.”
Nhưng Tiêu Cảnh Hành hoàn toàn không nghe, chỉ ta đắm đuối:
“Lan Lan, kiếp trước nàng đã cứu ta, ta biết điều đó.”
“Kiếp này nàng không cứu ta, chẳng lẽ… nàng cũng trọng sinh rồi sao?”
“Ta biết kiếp trước là ta đã phụ nàng, sau khi nàng chết, ta thật sự hối hận đến tột cùng.”
“Giờ sống lại, ta tuyệt đối sẽ không đối xử với nàng như trước nữa. Xin hãy để ta chăm sóc nàng, không?”
Ta lạnh lùng :
“Tiêu Cảnh Hành, ngươi đang hối hận điều gì?”
“Chẳng phải đây chính là kết cục mà ngươi khao khát nhất ở kiếp trước sao?”
Tiêu Cảnh Hành hoảng hốt đáp:
“Không phải! Ta thật sự hối hận rồi! Ta nhận ra trong tim mình chưa từng Thẩm Thanh Dao, người ta là nàng, là nàng đó, Lan Lan!”
“Mặc Lâm thì có gì hơn ta? Vì sao nàng cứ mãi không quên hắn?”
“Xin nàng hãy cho ta một cơ hội nữa! Ta nhất định sẽ nàng thật lòng!”
Ta chẳng buồn nghe thêm, chỉ nắm tay Mặc Lâm rời đi.
Mặc cho Tiêu Cảnh Hành xoay xe lăn nhanh đến mấy cũng không thể đuổi kịp bước chân của chúng ta.
Khi đã hoàn toàn bỏ hắn lại phía sau, ta kể hết toàn bộ chuyện kiếp trước cho Mặc Lâm nghe.
Sau khi nghe xong, ánh mắt Mặc Lâm tràn đầy xót xa.
Hắn , từ nay về sau sẽ không để Tiêu Cảnh Hành, tên cặn bã đó, lại gần ta thêm một bước nào nữa.
Hắn cũng tiết lộ với ta một bí mật.
Hóa ra, trong suốt ba năm bị liệt, hắn chưa từng từ bỏ việc truy tìm hung thủ vụ ám sát năm đó.
Vài ngày trước, hắn cuối cùng cũng đã nắm đầu mối.
Hóa ra, nhóm cướp năm đó là do chính Tiêu Cảnh Hành tới, mục đích là để chết kình địch của mình, là hắn.
Chỉ không ngờ, lũ cướp không phân biệt ai là ai, nên đã chém cả hai người.
Nói cách khác,
Việc hắn bị tàn phế hoàn toàn là nghiệp hắn gieo, giờ gặt.
Hiện tại tất cả bằng chứng đã Mặc Lâm dâng lên hoàng thượng.
Quả nhiên, vài ngày sau,
Tin tức từ kinh thành truyền ra: Tiêu Cảnh Hành bị giáng thứ dân.
Phu nhân phủ Hầu cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể đưa hắn đến sống ở một trang viên nơi ngoại thành.
Nghe , hắn vì không chịu nổi cú sốc ấy mà phát điên luôn.
Vốn dĩ thân thể đã yếu, sau khi phát bệnh lại càng không chịu ăn uống.
Càng ngày càng tiều tụy.
Cuối cùng,
Hắn chết tại trang viên, chết trong độc, chết trong hối hận.
【Toàn văn hoàn】
Bạn thấy sao?