Ta Và Tỷ Tỷ [...] – Chương 7

"Tóm lại, những con cá vô tội chúng ta, đều bị hai con cá kia liên lụy chết. . ."

Chúng vừa vừa vỗ vỗ tay ta:

"Đại muội tử, ngươi đúng không?"

Ta hơi ngớ người, đang định mở miệng giải thích, cửa lao đột nhiên mở ra.

14

Cai ngục áp giải đám cá chúng ta lên đại điện sơn son thiếp vàng lộng lẫy, rồi lập tức lui xuống.

Ta vẫn luôn đỡ lấy tỷ tỷ, thấy sắc mặt tỷ tỷ tái nhợt, trán toát mồ hôi không ngừng.

Ta có linh cảm chẳng lành, lo lắng hỏi:

"Tỷ tỷ, tỷ vẫn ổn chứ?"

Tỷ tỷ vừa xoa bụng, vừa gượng :

"Ta không sao, muội nhất định phải giữ vững tinh thần."

Ta gật đầu.

Nhưng ngay lúc này, một con mèo đột nhiên lao tới, suýt va vào bụng tỷ tỷ.

Ta giật mình hoảng hốt, vội vàng đứng chắn trước mặt nàng ấy, ngăn con mèo lại.

Móng vuốt mèo rất sắc bén, cào tay ta chảy đầy máu.

Nó thở hổn hển ta, lông toàn thân dựng đứng, trong mắt toàn là căm hận.

Một giọng uyển chuyển bỗng vang lên, mang theo chút giễu cợt.

"Thật là một màn tỷ muội sâu đậm, quả thực khiến người nghe rơi lệ, người thấy đau lòng. . ."

Lục Dao bước đi nhẹ nhàng theo tiếng nhạc tiên, chỉ là trong ánh mắt nàng ta ta, chẳng có chút ý nào.

"Dù sao cũng chỉ là hai con cá hèn mọn bẩn thỉu, sao lại đáng để tam giới phải huy binh lực, chỉ để tìm các ngươi. . ."

Nàng ta nắm cằm ta, tỉ mỉ đánh giá đôi mắt ta, :

"Quả thật là có một đôi mắt đẹp, có thể khiến Trọng Hoa nhớ mãi không quên. Tử Liên chỉ có ba phần giống ngươi, mà cũng có thể gần gũi hắn, thăng chức thành nữ quan. . ."

Nàng ta vốn đang tươi rạng rỡ, khi thấy bụng tỷ tỷ, lại tức đến đỏ cả mắt.

"Dòng m.á.u ti tiện, sao ngươi dám mang thai con của chàng?"

15

Tỷ tỷ đã mang thai tám tháng, mạch tượng luôn không ổn định, không chịu nổi kích .

Ta chắn trước mặt tỷ tỷ, đối chất với Lục Dao.

"Ngươi là Thần nữ, Thần nữ chẳng phải nên thương chúng sinh sao? Tại sao loài chúng ta lại ti tiện, tốc chẳng lẽ không phải là chúng sinh sao?"

Lục Dao , ta đầy khinh miệt.

"Ngươi có tư cách gì mà những lời này với ta? Ta sinh ra đã là Thần nữ, chúng sinh thờ phụng, tộc tầm thường các ngươi, vốn dĩ đã hèn mọn, sao có thể đứng bên cạnh bọn hắn."

Khi nàng ta chuyện, thái độ cao cao tại thượng, khinh thường tất thảy.

"Khi ta vì chúng sinh mà vẫn lạc, khi đó các ngươi còn chưa hóa hình. Ta cùng lớn lên với Phong Ly, ta cũng là người cùng Trọng Hoa trải qua những năm tháng vĩnh hằng. Sau khi ta vẫn lạc, các ngươi cùng lắm chỉ mới ở bên bọn hắn vài năm ngắn ngủi, có tư cách gì mà chiếm đoạt vị trí của ta?"

Nàng ta càng càng kích , cuối cùng thậm chí biến ra một thanh kiếm, đ.â.m về phía bụng tỷ tỷ.

Ta sợ đến hồn xiêu phách lạc, vội vàng chắn trước thanh kiếm đó, khi kiếm bay tới, ta nghe thấy tỷ tỷ hét lên thảm thiết:

"Nhiễm Nhiễm, đừng!"

16

Ta nhắm mắt lại, cơn đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa ập đến.

Bàn tay trắng như ngọc, một phát chụp lấy thanh tiên kiếm đang bay tới, m.á.u chảy dọc theo đầu ngón tay hắn.

Hắn thậm chí không hề nhíu mày, giọng lạnh lùng vang lên, mang theo chút thờ ơ.

"Lục Dao, ngươi đã vượt quá giới hạn rồi."

Lục Dao khóc nước mắt lưng tròng, khó tin về phía hắn.

"Trọng Hoa, ngươi điên rồi sao? Ta mới là vị hôn thê của ngươi, là người định mệnh của ngươi! Nàng ta căn bản không xứng với ngươi! Tại sao ngươi còn muốn cứu nàng ta, huyết thống Thiên tộc sao có thể bị tộc hèn mọn ô uế?"

Tay Trọng Hoa bị kiếm khí bị thương, m.á.u đen nhỏ giọt đầy đất.

Ta lại chẳng kịp hắn, mà vội vàng quay lại ôm lấy tỷ tỷ, tỷ tỷ đẩy ta ra, mở miệng :

"Nhiễm Nhiễm, muội mau đi đi, đừng lo cho ta!"

Ta ôm chặt nàng ấy, thấy nước ối chảy ra dưới thân nàng ấy, hoảng loạn vô cùng.

"Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, tỷ và đứa bé đều sẽ không sao đâu. . ."

Ta chưa từng đỡ đẻ, cũng biết tỷ tỷ là ngư tộc, chỉ có ở trong nước, mới có thể đảm bảo sinh nở bình an.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...