3
“Xin lỗi nhé, Trương biên, bên họ chỉ đích danh bảo Dạng Dạng đi, chẳng còn cách nào khác.”
Vậy là cái vận may kiểu “trúng số” rơi thẳng vào đầu tôi.
Chỉ đích danh tôi sao?
Chẳng lẽ vì hai nhà có quen biết?
Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, thời gian quá gấp, xách theo bản đề cương phỏng vấn mà cả nhóm đã chốt từ một tuần trước, vội vàng rời công ty.
Đến nơi thì lại chẳng thuận lợi mấy.
Tôi đến sớm hơn hẹn nửa tiếng, trợ lý bên Phó tổng phải họp đột xuất, bảo tôi chờ.
Tôi chờ từ chín giờ sáng… đến tận sáu giờ chiều tan ca.
Chờ đến hoa tàn người mệt.
Lúc ấy, trợ lý của “tư bản” mới xuống đón tôi lên lầu.
Bước vào phòng, Phó Kinh Nghiễm đang quay lưng về phía tôi, ra ngoài cửa sổ.
“Phó tổng, chào , tôi là phóng viên tài – giải trí Hứa Tri Dạng, bây giờ có tiện để phỏng vấn không ạ?”
“Cảm giác chờ đợi thế nào?” – giọng ta lạnh nhạt vang lên.
Tôi khẽ nhíu mày:
“Không dễ chịu lắm, Phó tổng bận, tôi có thể hiểu.”
Anh quay lại, đôi mắt sâu thẳm khó dò, lạnh lẽo tột cùng.
“Nếu tôi là mình không hề họp, mà cố để chờ thì sao?”
Ánh mắt nghiêm túc đến mức không hề giống .
Cảm giác rất kỳ lạ…
Giống như đang tính sổ chuyện cũ.
Đúng, kiểu tính sổ sau khi bị chọc giận rất nặng.
Nhưng…
“Phó tổng, trước đây chúng ta có quen không?”
“Tôi từng đắc tội gì với sao?”
Nghe tôi hỏi, Phó Kinh Nghiễm cúi mắt, bỗng khẽ .
Khi ngẩng lên lần nữa, hốc mắt đã ửng đỏ, nét mặt gần như vụn vỡ.
Anh định gì đó, khi thấy ánh mắt mơ hồ của tôi, lời lại nghẹn nơi cổ họng.
Anh quay ghế lại, để tôi không thấy , một giọt nước mắt lặng lẽ lăn khỏi khóe mắt.
“Cô đi đi.”
Trước cảm thất thường của , tôi thật sự thấy khó hiểu.
“Phó tổng, buổi phỏng vấn…”
Tôi đã chờ cả ngày! Chỉ để buổi phỏng vấn này, mà lại bảo tôi về sao?
Nhưng không trả lời nữa.
Tôi chỉ có thể thở dài.
“Được thôi, Phó tổng họp cả ngày cũng mệt rồi, chúng ta hẹn hôm khác .”
Ra ngoài, Chu trợ lý thấy tôi liền ngạc nhiên:
“Nhanh là xong rồi à?”
Tôi lắc đầu, đưa tay chạm thái dương:
“Tổng giám đốc của cậu… có phải… không bình thường không?”
Mắt Chu trợ lý mở to:
“???”
“Không đâu!”
“Thế sao cứ mấy câu kỳ quặc, cảm lúc nắng lúc mưa?”
Chu trợ lý lại tròn mắt:
“Không đâu? Tôi gặp nhiều kiểu người rồi, chưa bao giờ thấy ai giữ cảm ổn định như Phó tổng. Ngoài gương mặt lạnh như băng thì chẳng có biểu cảm nào khác.”
Dù chuyện có căng thẳng, khẩn cấp đến mấy, với dường như chẳng bao giờ đặt vào mắt.
Khí thế áp đảo, chỉ một ánh thôi, các lãnh đạo cấp cao đã biết phải ngoan ngoãn thu mình lại.
Nhiều năm nay, hiếm khi thấy Phó tổng để cảm dao .
Tối hôm đó, tôi lại mơ thấy giấc mơ ấy.
Trong mơ, ánh nắng rơi xuống người chàng trai, trong mắt cậu ấy tràn ngập bóng hình của tôi.
Giữa những nhịp thở quấn quýt, giọng trầm khẽ vang bên tai tôi hết lần này đến lần khác.
“Dạng Dạng, sau khi tốt nghiệp chúng ta kết hôn không?”
“Dạng Dạng, thích em lắm.”
…
“Được chứ.” Cô trong mơ vui vẻ đồng ý.
Rồi là tiếng thở gấp không thể kiềm chế của cả hai.
Chàng trai vốn lạnh lùng, kiềm chế lại như biến thành một người khác, hôn lên tai .
Cảnh chuyển đi, đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy đã đỏ hoe, ánh lệ ngấn đầy.
“Anh chỉ là món đồ để em bỡn thôi sao?”
“Nhớ thì tìm, chán thì đá phải không!”
“Có vị hôn phu rồi, tại sao còn tới trêu chọc ?”
“Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo!”
…
Tiếng chất vấn của chàng trai càng lúc càng lớn, cảm u tối đầy oán hận như muốn nhấn chìm tôi.
“Hự…”
Tôi giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy, cửa sổ hé mở khiến rèm khẽ lay , lòng tôi rối bời.
Lại mơ giấc mơ đó.
Giấc mơ đã quấn lấy tôi suốt mấy năm nay.
Vì nó, tôi từng tìm đến cả bà đồng lẫn bác sĩ tâm lý, đều vô ích.
Thỉnh thoảng vẫn sẽ mơ.
Lần nào cũng là đôi mắt oán hận, ấm ức đến cực điểm, như muốn khóc, đang tố cáo tôi vô , máu lạnh đến nhường nào.
Tôi cầm điện thoại lên xem, đã hơn hai giờ sáng.
Lúc hơn mười một giờ đêm, trợ lý của Phó Kinh Nghiễm gửi tin nhắn hẹn tôi sáng mai chín giờ phỏng vấn, giọng điệu rất chân thành.
Tôi nhắm mắt lại, nhớ tới những câu và hành ban ngày của , chỉ biết cạn lời.
Vẫn trả lời một câu: 【Được.】
Chỉ có thể , kiếm tiền thật không dễ.
Sáng hôm sau, tôi đến tòa nhà Phó thị sớm mười lăm phút, lần này thuận lợi gặp Phó Kinh Nghiễm.
Quá trình phỏng vấn cũng trôi chảy, câu nào cũng trả lời.
Kết thúc, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Để tôi đưa về.”
Tôi: “……?”
Bạn thấy sao?