Tám Năm Sau Cái [...] – Chương 1

Tám năm sau cái kết ngọt ngào, tôi phát hiện ra Trì Yến đang bao nuôi một bồ nhí.

Lúc bọn họ quấn lấy nhau, con bồ đó đắc ý nhạt:

“Loại đàn bà già cứng nhắc nhàm chán như chị, lấy gì ra tranh với tôi chứ?”

Tôi khẽ .

Đàn bà già không có gì đáng giá, chỉ là thủ đoạn đủ độc, và lòng dạ đủ tàn nhẫn mà thôi.

1

Một ngày trước Trung thu, tôi nhận thông báo từ bệnh viện đến lấy kết quả khám sức khỏe lần trước.

Hôm đó trời đổ mưa, tôi lại quên mang ô, chỉ có thể đứng dưới hành lang tránh mưa.

Tình cờ, tôi bắt gặp một trẻ khá thú vị ngay trước cổng bệnh viện.

Bên cạnh ấy có một bảo mẫu đi theo, dè dặt che chở, như sợ người khác lỡ va phải.

Cô bé nấp dưới chiếc ô, phụng phịu trách móc:

“Anh ấy lúc nào cũng coi em như con nít đó.”

“Bệnh viện bé tẹo thế này, sao có thể để em và con trai lạc nhau chứ.”

Vừa , hai tay vô thức vuốt ve bụng mình – dù vẫn còn khá phẳng – khuôn mặt ngập tràn niềm vui và hạnh phúc của một người sắp mẹ.

Có lẽ ánh mắt tôi quá rõ ràng, khiến bắt đầu cảm thấy hơi ngượng.

Để xua tan sự ngại ngùng, tiện miệng hỏi tôi một câu:

“Chị ơi, bé nhà chị mấy tuổi rồi? Không biết lúc mang thai có giống đứa nhỏ trong bụng em không, ngày nào cũng quậy , ăn chẳng mà ngủ cũng không yên.”

Tôi từng có con.

Chỉ là vì nhiều lý do, cuối cùng không thể giữ .

trước mắt thoạt chỉ là một người ngây thơ chưa trải sự đời.

Thấy ấy sốt sắng chờ câu trả lời của tôi, tôi đành nén đau, lịch sự mỉm đáp lại:

“Chị không khỏe, không có duyên với con cái.”

Nghe , tiếc nuối lắc đầu:

“Tiếc thật đấy, chị xinh thế này, chắc chắn sinh con cũng đẹp lắm.”

Thấy tôi không trả lời, lại cố gắng an ủi:

“Giờ công nghệ y học phát triển mà, chị và ráng thêm chút nữa, chắc chắn sẽ có cách thôi.”

“Nghe bệnh viện này cũng nổi tiếng lắm đó, chị thử xem?”

Lòng tôi nhói lên, không muốn tiếp tục đề tài này.

“Chị tuy sức khỏe không tốt, may mà chồng chị thương vợ. Nếu muốn, ra nước ngoài tìm người mang thai hộ cũng chẳng có gì là khó.”

Cô không ngờ tôi lại thẳng như , nụ cứng lại trên môi, lúng túng :

“Chắc thương chị nhiều lắm nhỉ.”

Phải.

Trì Yến từng tôi như sinh mệnh.

2

Trước khi kết hôn với Trì Yến, tôi từng gặp tai nạn dẫn đến vô sinh suốt đời.

Tôi không muốn liên lụy , đã cố thuyết phục ly hôn với tôi.

Tối hôm đó, Trì Yến gần như phát điên xông vào phòng.

Ánh mắt tôi tràn đầy khát khao, mãnh liệt và nồng cháy:

“Cả đời này chỉ mình Lâm Dự Lộc, thà tuyệt hậu chứ không bao giờ hối hận.”

Khoảnh khắc đó, tôi đã dao và lựa chọn ở lại thế giới này, cùng đi hết quãng đời còn lại.

Anh cũng không khiến tôi thất vọng, chưa từng liếc mắt đến người phụ nữ nào khác.

Tám năm thoáng chốc đã qua mà hôm nay lại bị một nhóc hai mươi mấy tuổi vạch trần điểm yếu — thật đúng là nực .

Sau khi trời tạnh mưa, tôi cầm kết quả khám sức khỏe, định bắt xe về nhà.

Ngay khi đóng cửa xe, tôi cờ thấy kia cũng vừa bước lên một chiếc xe sang.

Chiếc Cayenne bản giới hạn, toàn cầu chỉ có ba chiếc.

Trùng hợp thay, Trì Yến là một trong ba chủ nhân, đó là món quà sinh nhật tôi tặng năm ngoái.

Biển số xe quen thuộc khiến tôi hoa mắt trong thoáng chốc.

Tôi thu lại ánh , siết chặt điện thoại trong tay rồi lại buông ra, bật tự giễu.

Thôi , dù sao cũng là tổng tài của một công ty niêm yết, thể diện bề ngoài vẫn phải giữ lấy.

trẻ tuổi, chưa hiểu chuyện, tôi thì lớn tuổi rồi, cũng nên hiểu một chút đời.

3

Khi Trì Yến về đến nhà, tôi đang xem một bộ phim cung đấu nổi tiếng – Chân Hoàn truyện chăm nghiền ngẫm những mánh khóe tranh quyền trong hậu cung.

Bề ngoài mỉm , sau lưng lại đâm dao – đúng là tinh túy của đấu đá.

“Em bắt đầu xem phim cung đấu từ bao giờ thế?”

Anh như thường lệ vòng tay ôm lấy vai tôi, vừa nghịch tay tôi vừa hỏi.

“Hôm nay em đi lấy kết quả khám sức khỏe à? Bác sĩ sao?”

Tôi đờ đẫn .

Cố tìm lấy một chút sơ hở trên gương mặt đẹp đến khó tin này.

Nhưng chẳng có gì cả.

Sau tám năm chèo lái công ty, đã quá thành thục, điềm đạm, biết cách đeo mặt nạ.

Đâu còn là chàng trai thẳng thắn, chân thành năm xưa nữa.

Trong đôi mắt đào hoa từng đong đầy si mê ấy, giờ đây phản chiếu vẫn là hình bóng tôi.

Chỉ là, nơi cổ áo sơ mi trắng tinh kia, lấm tấm một dấu son môi – đã vô phơi bày sự thật.

Tôi giả vờ tựa đầu vào vai đầy ỷ lại, khẽ hít nhẹ một cái – mùi đào ngọt.

Lúc vào phòng tắm, tôi bất chợt nhớ ra bé kia từng bảo sẽ giới thiệu bác sĩ giỏi cho tôi và đã năn nỉ xin kết WeChat.

Tôi mở trang cá nhân của ấy ra.

Quả nhiên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...