7
Nếu mẹ đã khóc, thì tôi sẽ khóc còn dữ dội hơn.
Tôi vén tay áo, chỉ vào những vết thương cũ, gào khóc trước ống kính: “Con không muốn về!
Bố mỗi lần say rượu là đánh con, các xem đi, đây đều là vết bố đánh! Rõ ràng là vì bố mẹ muốn sinh con trai nên mới bán con cho Lý!
Chú Lý là người tốt, con không muốn về với bố mẹ đâu!”
“Mày!” — trán bố nổi gân xanh, bị mẹ kéo lại.
“Bố con đâu phải vô cớ mà đánh con? Ở đây đông người nên mẹ không tiện , con ăn trộm tiền nhà, bỏ học, còn hỗn với người lớn — bố tức quá mới đánh con thôi. Con sao lại vu oan cho bố như thế?”
“Nếu con ham tiền nhà họ Lý, bố mẹ cũng không ép con nữa, nếu con thấy nhà họ tốt thì cứ con dâu nhà đó đi!”
“Chỉ là… con trai nhà họ bị ngốc, con luôn miệng khen Lý tốt, bố mẹ là sợ con còn nhỏ bị lừa! Nếu cậu ta gì quá đáng với con thì mẹ biết sống sao?”
Ánh mắt những người xung quanh lập tức thay đổi, bắt đầu xì xầm bàn tán.
“Thủ khoa mà nhân phẩm kém thì cũng chẳng đáng trọng.”
“Đúng , bố mẹ em ấy mà xem, mẹ thì đang mang bầu nữa kìa, tội ghê.”
Ánh mắt mẹ đầy đắc ý, như đang : cho dù mày cũng trọng sinh thì đã sao, tao vẫn có thể hủy hoại mày thêm một lần nữa.
Tôi siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt. Tôi hiểu nếu hôm nay tôi sống chết không chịu về, thì không chỉ mình tôi, mà danh tiếng của Lý cũng tiêu tan.
Quả là một nước cờ hiểm.
Cuối cùng, tôi mềm giọng.
“Bố mẹ, hai người muốn con về cũng …”
Mẹ tôi nở nụ chiến thắng, tôi lập tức đổi giọng: “Nhưng số tiền năm mươi vạn mà Lý đưa cho hai người, chẳng phải cũng nên trả lại cho người ta sao?”
“Trả! Đương nhiên phải trả! Bố mẹ tuyệt đối không đến một xu nhà họ đâu!”
Tôi gật đầu, “Vậy thì bây giờ trả luôn đi, ngay trước mặt mọi người, có bao nhiêu nhân chứng ở đây. Bố mẹ thương con như thế, chắc chắn không nỡ tiêu số tiền đó rồi.”
Sắc mặt bố mẹ lập tức biến đổi, méo mó đủ màu, ấp úng không thành câu.
Tôi truy hỏi tiếp: “Bố mẹ, chẳng lẽ… hai người đã tiêu sạch tiền bán con rồi à?”
Tôi cố ý nhấn mạnh chữ “bán” — nhắc nhở mọi người rằng “mua bán” là chuyện đôi bên đều đồng ý.
Họ tất nhiên không thể lấy ra tiền, năm mươi vạn đó sớm đã tiêu sạch rồi.
“Mày chẳng phải có học bổng sao! Đưa tao một triệu đó, tao lập tức trả lại!”
Bố tôi cuối cùng cũng mất bình tĩnh, gào lên.
Câu đó vừa thốt ra, ánh mắt mọi người lại thay đổi.
“Tôi đã quyên góp học bổng cho vùng núi nghèo rồi.”
“Bốp!”
Bố tôi không kịp phản ứng, tát thẳng vào mặt tôi, “Mày dám sao!”
Lúc này, chẳng cần tôi giải thích gì nữa.
Họ đã hoàn toàn rơi vào thế yếu.
“Xem ra cha mẹ toàn là giả rồi, vừa nghe không có tiền là ra tay đánh con luôn.”
“Đúng là loại cha mẹ gì thế không biết!”
Không chịu nổi ánh mắt và lời bàn tán của đám đông, họ chỉ có thể cúi đầu rút lui trong nhục nhã.
Sau đó, tôi đã tìm gặp họ một lần.
“Tôi đúng là đã trúng vé số.”
“Nhưng tôi đã quyên góp hết rồi, cả đời này đừng mong lấy một xu nào.”
8
Không lấy tiền, họ tất nhiên không dễ dàng từ bỏ.
Nhưng giờ họ không thể lợi dụng dư luận, cũng không dám đụng đến Lý, nên tôi tạm thời yên ổn.
Tôi cũng giữ đúng lời hứa với Lý, nộp hồ sơ vào đại học y hàng đầu trong nước.
Ngày trả lại tiền cho Lý, ấy tự tay xé tờ giấy vay nợ.
“Giấy tờ này không cần nữa đâu, tin cháu, cháu là đứa trẻ tốt, không lầm người.”
Ngày đến thủ đô báo danh, Lý Nhiên nhất quyết đòi đưa tôi ra sân bay.
“Lâm Phan, chị phải học thật giỏi nhé, em đợi chị về chơi với em đó!”
Tôi Lý một cái, người thông minh không cần quá nhiều.
“Ừ!”
Tôi vẫy tay chào Lý Nhiên từ xa.
Từ đây, tôi chính thức bước sang một con đường khác trong đời.
Việc chọn ngành y không hoàn toàn là vì Lý Nhiên.
Giờ đây tôi có số tiền tiêu cả đời cũng không hết, xuất thân nghèo khó khiến tôi dù có tiền vẫn chẳng nỡ tiêu.
Bạn thấy sao?