2
Lộ Thuật vừa thẹn vừa tức, sắc mặt đen kịt.
Tiếng xung quanh như sóng vỗ, ong cả tai.
Anh ta tức giận phập phồng lồng ngực, môi mím chặt, không một lời.
Cuối cùng trừng tôi một cái thật dữ, rồi rẽ đám đông, quay người bỏ đi.
Để lại tôi đứng đó, hứng chịu ánh soi mói từ bốn phía.
Tôi che mặt, cũng nhanh chóng bỏ chạy.
Tôi tưởng chuyện này nhờ cái tính thích trốn tránh của mình là có thể lật qua.
Nhưng tôi quên mất một điều — bản chất của loài người chính là hóng hớt.
Vui một mình sao bằng vui cả hội, chuyện này đã bị người ta quay lại rồi đăng lên mạng.
Tôi thật sự chịu thua rồi!
Chỉ trong chớp mắt mà cũng có người “ cờ” quay lại .
Lại còn là video cơ đấy!
Mấy người đó gắn camera lên trán à?
Bảo chủ bài đăng vô tâm thì cũng không hẳn…
Vì vẫn còn sót chút lương tâm nên họ mờ mặt.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến độ hài hước của vụ việc.
Tôi tận mắt phần bình luận bị spam đến mức thành toà cao tầng mấy vạn chữ.
【Cứu với, video hài nhất năm đây rồi!】
【Ôi trời ơi! Lại lên cơn xấu hổ giùm người khác rồi đây này!】
【Còn giúp người ta kéo quần lên nữa cơ! Hahahahaha!】
【Kéo quần hài 100%, ánh mắt đối diện nhau hài 1000%, con kéo quần thể thao lên giúp hài 10000000%】
【Gợi ý nên chuyển sang hành tinh khác sống nhé】
【Đời người có mấy mươi năm, nhanh lắm rồi cũng qua thôi】
【Nhân vật chính còn sống trên Trái Đất không ?】
…
Tôi vẫn còn sống trên Trái Đất.
Nhưng người còn lại chắc đã “chết về mặt xã hội” rồi.
Lộ Thuật vốn đã nổi tiếng sẵn.
Đẹp trai, có tiền, tính lại xấu.
Trước đây đã nhiều người biết đến ta.
Bây giờ vụ việc này nổ ra, ai ai cũng biết.
Tôi cũng nhờ thế mà nổi theo.
Thật ra tôi đâu có muốn như , đi đâu cũng như bị người ta dòm ngó, không trốn .
Muốn sống kín đáo mà không .
Người lịch sự thì đứng cạnh thì thầm to nhỏ, cúi đầu trộm.
Người không biết giữ ý thì đứng chình ình trước mặt tôi mà to, đập cả đùi.
Bên ngoài tôi cố tỏ ra bình tĩnh,
Nhưng trong lòng thì đã sụp đổ từ lâu rồi.
Người còn thở mà trái tim như đã chết.
Nghe Lộ Thuật đã ba ngày không lộ mặt.
Không đi học, cũng không thấy trong ký túc xá.
Tôi cảm thấy rất áy náy, chỉ muốn trực tiếp xin lỗi ấy.
Nhưng mỗi lần đến gõ cửa đều bị từ chối thẳng thừng.
Tôi thử thêm ấy trên WeChat: “Chào Lộ, tôi là Lâm Tuyết.”
Bên kia lập tức từ chối, chỉ trả lại hai chữ: “Cút đi!”
Gửi tin nhắn, không trả lời.
Gửi thêm nữa cũng như ném đá xuống giếng, chẳng có tí tĩnh nào.
Gọi điện…
Xong luôn.
Số tôi bị chặn rồi.
Tôi nằm dài trên giường, đầu óc trống rỗng.
Đang ngẩn người thì chiếc điện thoại cũ vứt trong góc bỗng rung lên hai cái.
Tôi cầm lên xem, là trai mạng nhắn tới:
“Chị ơi, chị ngủ chưa?”
“Em nhớ chị.”
Nhìn mấy dòng này, trái tim tôi cuối cùng cũng thấy ấm lên một chút.
Tôi nhắn lại: “Nhớ đến mức nào? Gửi ảnh chứng minh đi.”
Không lâu sau, cậu ấy gửi đến một bức ảnh–
Là ảnh chụp lưng sau khi vừa bơi xong.
Dáng người cao ráo, chân dài, tỉ lệ hoàn hảo.
Thân hình chữ V, cơ lưng và vòng eo săn chắc tràn đầy sức mạnh.
Cảm giác như xuyên qua cả màn hình mà chạm tới.
Bạn trai mạng nhắn thêm: “Em có thể xem ảnh của chị không?”
Tôi suy nghĩ một chút, rồi gửi tấm ảnh lộ đôi chân.
Chân trong ảnh trắng trẻo, dài và thon gọn, đến tôi còn thấy rung .
Không ngoài dự đoán.
Cậu ấy lập tức spam lời khen không ngừng.
Tôi cắt ngang màn spam của cậu ta:
“Gần đây em vô khiến một đồng nghiệp nam bị bẽ mặt, bị người ta chê.”
“Không phải em cố ý, em muốn xin lỗi ấy rất giận, không chịu để ý đến em.”
“Đứng ở góc độ con trai, em nghĩ em nên gì bây giờ?”
Bạn trai mạng đứng về phía tôi không chút do dự.
Cậu ấy càu nhàu: “Chị đâu có cố ý, lại còn xin lỗi rồi, đồng nghiệp gì mà hẹp hòi thế?”
“Nếu là em thì đã tha thứ từ lâu, chẳng thèm để bụng gì.”
“Chị ơi, em không thích chị quan tâm người đàn ông khác.”
Cậu ấy gửi thêm một sticker cún con mặt phụng phịu.
Nhìn mà tôi thấy mềm lòng.
Tôi an ủi cậu: “Ngoan nào.”
“Em chẳng phải luôn muốn gặp mặt sao? Chọn một ngày đi, mình gặp nhau nhé?”
Bên kia gửi lại sticker cún con lăn lộn vì vui sướng.
Thôi thì gặp một lần đi, đẹp trai thì tiếp.
Không đẹp… thì xem xét lại.
Năm ngày trôi qua từ vụ việc ở sân trường.
Buổi tối, tôi cùng cùng phòng ra sân vận chạy bộ.
Chạy mệt, hai đứa ngồi thụp xuống sân bóng rổ xem trai đẹp.
Lúc đó, chiếc điện thoại cũ trong túi bất ngờ rung lên.
Bạn trai mạng gửi tới một video.
Nhìn thumbnail quen quen, tôi ngẩn người.
Chẳng phải là đoạn video của tôi và Lộ Thuật sao?
Bạn thấy sao?