Tôi nghe thấy giọng mình, lạnh đến mức băng giá.
“Giữa chúng ta, rốt cuộc ai mới là kẻ đáng sợ hơn?”
2
Tôi bắt đầu nghi ngờ Giang Xuyên từ nửa năm trước.
Anh ta về nhà ngày càng muộn, mùi nước hoa trên người cũng ngày một hỗn tạp.
Lúc thì là hương cam chanh tươi mát, lúc thì là mùi hoa quả ngọt lịm đến lợm người.
Tôi hỏi thì ta luôn do tiếp khách, là mùi trên người khách hàng vương lại.
Cho đến một lần, khi tôi giặt quần áo cho ta, vô thấy một tấm vé xem phim trong túi.
Là bộ phim cảm mà ta ghét cay ghét đắng.
Thời gian chiếu rơi vào một buổi chiều trong tuần, chính là lúc ta bảo đang họp ở công ty.
Hai vé. Ghế đôi.
Tim tôi, ngay khoảnh khắc đó, trĩu nặng.
Tôi không ầm lên, chỉ lặng lẽ bắt đầu thu thập chứng cứ.
Tôi thám tử tư.
Từng bức ảnh trơ trẽn, từng đoạn tin nhắn sỗ sàng lần lượt gửi vào hòm thư của tôi như tuyết rơi không dứt.
Thì ra, những cuộc “tiếp khách” trong miệng ta, là những buổi mây mưa trong phòng tổng thống khách sạn.
Những “khách hàng” mà ta nhắc tới, chính là Lâm Nhạc – thực tập sinh mới vào công ty, nhỏ hơn tôi mười tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học.
Anh ta cho ta một căn hộ hạng sang ở trung tâm thành phố, tặng ta xe thể thao giá cả trăm triệu.
Anh ta dắt ta đi Paris xem show, đưa ta đến Maldives nghỉ dưỡng.
Còn tôi, chỉ như một con chim hoàng yến bị nhốt trong chiếc lồng mạ vàng.
Canh giữ căn biệt thự trống trải, chờ ta bố thí những lần về nhà hiếm hoi.
Nực nhất là sinh nhật tôi tháng trước.
Anh ta ôm tôi đầy dịu dàng, có món quà bất ngờ chuẩn bị sẵn.
Sau đó lấy ra một sợi dây chuyền.
“Vợ à, sinh nhật vui vẻ nhé. Đây là mẫu nhờ nhà thiết kế riêng cho em.”
Khi ấy, tôi cảm đến mức suýt khóc.
Cho đến khi tôi phát hiện, sợi dây chuyền ấy là món Lâm Nhạc chê bai, vì thấy kiểu dáng quá già, không hợp với ta.
Và Giang Xuyên, liền đem thứ “phế phẩm” đó tặng cho tôi như một báu vật.
Tôi trở thành bãi rác trong thế giới cảm của ta.
Tức giận và nhục nhã, như rắn độc gặm nhấm trái tim tôi từng chút một.
Tôi từng nghĩ đến việc xông đến trước mặt họ, lột trần bộ mặt dơ bẩn của cặp đôi chó má đó.
Nhưng tôi đã nhẫn nhịn.
Vì tôi phát hiện ra một chuyện còn đáng sợ hơn.
Giang Xuyên đang âm thầm chuyển tài sản công ty.
Chúng tôi khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, công ty này là tâm huyết của cả hai, tôi nắm giữ 40% cổ phần.
Vậy mà ta, thông qua hàng loạt giao dịch mập mờ và cơ cấu sở hữu lòng vòng, đang dần dần pha loãng cổ phần của tôi.
Ý đồ, là muốn đá tôi ra khỏi cuộc chơi.
Anh ta không chỉ phản bội cảm.
Mà còn muốn cướp hết tất cả những gì thuộc về tôi.
Nhận thức này khiến tôi lạnh buốt từ đầu đến chân.
Tôi nhận ra, thứ tôi đang đối mặt không phải là một gã chồng ngoại bình thường.
Mà là một con rắn độc, luôn chực chờ bên người, chỉ cần tôi sơ sẩy là nó sẽ ra đòn chí mạng.
Tôi không hoảng loạn, càng không thể thua.
Tôi thu lại mọi cảm , bắt đầu lên kế hoạch cho cú phản công của mình.
3
“Tô Vãn! Cô đừng có đằng chân lân đằng đầu!”
Một tiếng chửi chói tai cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Không biết từ khi nào, Trương Quế Phân, mẹ chồng tôi, đã xông thẳng vào, chỉ tay vào mặt tôi mắng như tát nước.
“Giang Xuyên nhà chúng tôi cực khổ ngoài kia kiếm tiền nuôi , ở nhà sung sướng mà còn không biết điều?”
“Đàn ông mà, ra ngoài trăng gió một chút thì đã sao? Cô ầm lên tới mức đòi ly hôn, đáng không?”
“Cô ly hôn rồi, dắt theo một đứa con riêng, nghĩ còn có nhà nào tử tế chịu lấy à?”
Đứa “con riêng” trong miệng bà ta, chính là con năm tuổi của tôi – Niệm Niệm.
Giang Xuyên như tìm chỗ dựa, lập tức đứng sau lưng mẹ, tỏ vẻ ấm ức.
“Mẹ đi, ta đấy, vô lý hết mức.”
Trương Quế Phân vừa vỗ lưng con trai đầy xót xa, vừa tôi như kẻ thù mẹ.
“Tô Vãn, tôi cho biết, cửa nhà họ Giang chúng tôi không phải muốn ra là ra, muốn vào là vào!”
“Nếu dám ly hôn, thì tay trắng mà đi! Công ty, nhà cửa, xe cộ, một thứ cũng đừng mơ mang đi! Niệm Niệm cũng phải để lại!”
Tôi lạnh.
“Mẹ quên rồi à? Biệt thự này, sổ đỏ đứng tên con.”
“Còn công ty, con cũng nắm 40% cổ phần.”
“Muốn ra khỏi đây, cũng là hai mẹ con mẹ mới đúng.”
Mặt Trương Quế Phân đỏ bừng như gan heo.
“Cô… là đồ vô ơn! Không có Giang Xuyên nhà tôi, có cửa ở biệt thự thế này à? Có cửa ngồi xe sang không?”
“Cô ăn mặc sung sướng, thứ nào không phải do Giang Xuyên cung phụng?”
“Giờ có chút năng lực thì đòi đá chúng tôi đi à? Mơ đi!”
Vừa , bà ta vừa lao lên định tát tôi.
Giang Xuyên vội ngăn lại, ánh mắt ta tôi còn sắc hơn dao cạo.
“Tô Vãn, thật sự lầm em rồi.”
“Anh tưởng em dịu dàng hiền lành, hóa ra em đầy tính toán, thực dụng đến mức này.”
“Được thôi, em muốn ly hôn đúng không? Vậy ký cái này đi.”
Anh ta rút từ dưới bàn trà ra một xấp giấy, thẳng tay ném vào mặt tôi.
“Đây là đơn ly hôn, đã ký sẵn rồi.”
Bạn thấy sao?