Sáng hôm sau ra khỏi nhà từ rất sớm , đi thẳng đến nghĩa trang ở phía tây . Sau khi tìm rất lâu thì gặp người quản lý ở đó hỏi rất nhiều dường như người đó không hề biết gì . Một ngày dài mệt mỏi không có một chút thông tin gì về mẹ mình lang thang trên con đường về nhà đến một trạm xe ngồi thụp xuống một góc vùi đầu vào đầu gối .
“ Dừng xe ” Hoan Tịch vội vàng bảo tải xế .
“ Chuyện gì ? ” không mở mắt tựa vào sau lạnh giọng hỏi .
“ Chạy đi , không có gì chỉ là có một người giống người quen cũ của tôi thôi ” xong rồi tựa vào ghế .
Anh vừa nhận đã có thể nhận ra , vì đã theo đuổi rất lâu nên hình bóng quen thuộc đó chỉ cần lướt qua cũng có thể biết , đã gầy đi rất nhiều , gầy đến mức một cơm gió thổi nhẹ qua có thể cuốn đi mất . Một nỗi mất mát trong lòng dân lên .
Căn nhà nhỏ vẫn sáng đèn , bước vào thấy bà lão đang ngồi vội vàng chạy tới nhào vào lòng bà như một đứa con nít .
“ Cháu về rồi đấy à ” bà nhẹ nhàng hỏi .
“ Vâng cháu về rồi ạ ” nằm trong lòng bà đáp .
“ Cháu về phòng nghỉ ngơi đi , hôm nay chắc cháu đã mệt mỏi lắm rồi ” bà như thấu hết tâm tư của .
Tại biệt thự Yên Cảnh chiếc MayBach Exelero vừa dừng Hoan Tịch không biết từ lúc nào trong đầu chỉ toàn bóng dáng nhỏ khi nảy . Anh vội vàng xuống xe rồi lao lên chiếc Porsche Macan của mình .
“ Lê Minh tôi chợt nhớ mình còn có việc , tôi đi trước ” vừa dứt lời vội lao như một cơn gió ra khỏi Yên Cảnh , vội vàng quay lại trạm xe vừa rồi .
Nhìn Hoan Tịch cũng đoán ra vừa thấy gì chiếc xe phóng trong màn đêm không khỏi lạnh một cái . Quay vào trong thả lưng trên chiếc sofa lạnh giọng hỏi .
“ Chuyện tồi bảo cậu điều tra tới đâu rồi ” .
“ Nguyễn thiếu sau khi ra tù thì dường như không có một chút tin tức gì của tiểu thư ” Dương Thừa Tuấn nhanh chóng trả lời .
“ Không có ? ” nhắm mắt dưỡng thần hỏi lại một lần nữa .
“ Vâng , tôi đã hỏi những người quản ngục và chỉ biết hôm ấy ấy đi ra bằng cửa sau , ấy đi đâu sau đó thì không ai biết , chưa từng về Phan gia ” .
“ Tôi biết rồi , cậu về đi ” .
“ Hoan Tịch ơi Hoan Tịch cậu cứ đem ta giấu vào trong lòng ” rồi một mình nụ ẩn hiện trong màn đêm quỷ dị .
“ Bà ơi , ông ơi , ngày mai cháu sẽ đi xin việc ở lớp học vẽ ở con phố đối diện ” nhẹ nhàng với hai người .
“ Ha ha ha , cháu cứ những gì mình thích đi ” ông lão vui vẻ khi nghe đứa cháu mà ông cưng chiều , bà lão ngồi gần cũng tươi gật đầu .
“ Sắp tới ông và bà tính về quê vài hôm để thư giãn , cháu nhớ cẩn thận khi ở nhà một mình nhé ” . Ông lão lại .
“ Vy Vy…..ông bà có vài chuyện muốn với cháu ” bà lão ngập ngừng .
“ Vâng ạ cháu đang lắng nghe đây ạ ” hai người rồi đáp .
“ Cháu có muốn cùng bọn ta về quê sống không ? ” bà lão chần chừ một hồi lâu mới hỏi .
“ Sao thế ạ , có việc gì sao ạ ” .
“ Không việc gì , không có gì cũng đã trễ rồi cháu mau đi nghỉ đi mai còn đi sớm ” ông lão cắt ngang lời bà lão .
“ Vâng , ông bà cũng nhé ” rồi quay lưng đi vào phòng .
Cô nằm trằn trọc cả đêm không thể nào chợp mắt , ngoài trời cơn mưa ngày càng nặng hạt đã hơn hai giờ tính đi vào bếp uống nữa vừa mở cửa phòng vô nghe cuộc trò chuyện của ông bà lão .
“ Ông không tính để con bé biết sao ” bà hỏi .
“ Bà không sợ con bé sẻ buồn sao , tôi đã tính tồi thời điểm thích hợp tôi sẻ cho con bé biết ” .
“ Tôi với bà cũng đã đến lúc phải nghỉ ngơi rồi , quán mì không sớm muộn cũng phải đóng cửa chi bằng bây giờ chúng ta nên cho con bé một tiếng ” ông thở dài tiếp : “ Nhưng tôi tính sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thoải dưới đó rồi khi trở lại chúng ta sẻ cho con bé biết ” .
“ Sau khi bán căn nhà này và quán mì tôi tính tìm một căn nhà nhỏ mua cho con bé , chẳng may nếu nó không thích về quê sống cùng chúng ta thì ít ra ở đây sẻ có một căn nhà nhỏ cho con bé lui tới ” ông rất nhỏ vào tai bà rồi cả hai cùng .
Nhưng lại không hề việc này chỉ biết ông bà sắp về quê sinh sống nghe tiếng ông bà cũng vô thức trong lòng không khỏi dân lên một niềm chua xót , đến cuối cùng vẫn là người bị bỏ rơi . Cô quay về phòng cả đêm không hề ngủ trong đầu chỉ toàn câu của ông bà , ông bà rồi cũng bỏ đi không ai thật lòng thương cả , tất cả chỉ toàn là dả dối .
Ở trạm xe buýt chiếc Porsche Macan màu đen vẫn dừng ở đó Hoan Tịch từ đêm qua đến giờ không dám chợp mắt , chỉ sợ chợp mắt một chút sẻ lại bỏ lỡ qua một lần nữa từng đợt người lên xuống trên từng chiếc xe buýt đều quan sát rất kĩ càng chỉ mong có thể lại thấy hình bóng của một lần hết lần này đến lần khách đều thật vọng . Vừa đỉnh lái xe rời đi thì lại thấy từ phía đằng xa đang đi về hướng trạm xe tươi đến bản thân mình cũng không nhận ra .
“ Đúng là ông trời không phụ lòng người ” vô thức như một đứa con nít .
Khi lên xe buýt chạy theo chiếc xe buýt đến con phố sát bên . Tuy là một con phố nhỏ muốn đi phải mất nửa giờ đồng hồ mới có thể đến khi thấy đến phòng tranh vui vẻ không thôi .
Cô vào trong ghi thông tin lên tờ giấy rồi ngồi xếp hàng chờ tới lượt mình phỏng vấn .
“ Cô Tuyết Vy , mời theo tôi ” một nhân viên nho nhã gọi .
“ Vâng ạ ” gật đầu đáp .
Cô đi vào căn phòng phỏng vấn rất lâu , khi ra cũng đã xế chiều rất vui vẻ vì cuối cùng vẫn có thể theo đuổi con đường bỏ lỡ của mình . Cô đã mất chiếc điện thoại cũ nên vẫn chưa liên lạc với ai nên quyết định dùng tiền tiết kiệm xuốt thời gian qua ông ba cho mua một chiếc , đi vào tiệm điện thoại ở gần đó để mua .
Người đàn ông sau khi thấy ra khỏi phòng tranh lặng lẽ rời khỏi xe đi theo mặc kệ đi đâu cũng âm thầm lặng lẽ đi theo phía sau giữ khoảng cách vừa đủ thu hình bóng nhỏ nhắn của vào tầm mắt , vừa chậm rãi thả bước vừa nhoẻn miệng , đã từ khi gặp lại vào sáng nay nụ của rất đẹp . Nhưng nó hoàn toàn biến mất từ khi thấy tỏ với người thân của mình từ nhiều năm trước . Khi thấy vào tiệm điện thoại chỉ biết âm thầm đứng từ xa .
Bạn thấy sao?