Giới thiệu:
Ta cùng tỷ tỷ ruột gặp sơn tặc trên đường, vị hôn phu của ta chọn cứu tỷ ấy trước.
Ta mạng lớn, ngất đi may mắn một quý nhân cứu giúp.
Sau đó, vị hôn phu dẫn ta đến gặp quý nhân ấy để tạ ơn.
Khi ta thấy vị quý nhân kia, cả người tái nhợt, run rẩy như cầy sấy.
Vị hôn phu dịu dàng an ủi:
"Đừng sợ, Hằng Vương là huynh đệ tốt của ta, nàng cứ tự nhiên."
Ta không phải sợ, mà là sợ đến kinh hãi!
Ôi chao, vị phu quân đáng mến của ta ơi, ta từng lên giường với huynh đệ tốt của chàng, giờ phải sao đây?
Hằng Vương ta bằng ánh mắt lạnh lẽo:
"Không phải muốn tạ ơn bổn vương sao? Sao lại không lời nào?"
01
“Chửi cả mười tám đời tổ tông nhà ngươi!”
Lúc ta gặp Hằng Vương, hắn là một kẻ mù lòa.
Hắn chưa từng thấy mặt ta, chắc chắn nhận ra giọng của ta.
Chỉ cần ta mở miệng, mọi chuyện ắt lộ tẩy.
Ta cúi đầu giả vờ sợ hãi, nấp sau lưng Tề Thịnh.
Nhưng trong lòng đã mắng trời đất không sót thứ gì.
Được lắm, lắm! Trời xanh già cỗi, ngươi lại giỡn mặt với ta như sao!
Ai mà ngờ , người đàn ông ta đã qua đêm cùng một năm trước lại là huynh đệ thân thiết với vị hôn phu ta!
Tề Thịnh bất đắc dĩ lên tiếng:
"Huyền Hạc, ngươi muội muội ta sợ rồi. Nàng từ nhỏ lớn lên nơi thôn dã, chưa từng gặp qua nhân vật quyền quý như ngươi."
Phó Huyền Hạc chằm chằm ta, lạnh lùng :
"Thật là trùng hợp. Sau khi mất trí nhớ, ngươi lưu lạc đến vùng nông thôn, lại Sở tiểu thư cứu giúp.
"Trùng hợp hơn nữa, Sở tiểu thư lại chính là nhị tiểu thư thất lạc nhiều năm của nhà họ Sở.
"Mọi sự trùng hợp này, quả thật duyên phận không nhỏ.
"Người không biết còn tưởng có kẻ cố bày mưu, lừa gạt tiền bạc của tiểu hầu gia đây."
Lòng ta chợt lạnh, ngước lên Phó Huyền Hạc.
Đôi mắt đen láy của hắn khóa chặt vào ta.
Rõ ràng đây chính là lời cảnh cáo.
Hắn nhận ra ta rồi!
Ta kéo tay Tề Thịnh, dịu dàng :
"Tề ca ca, huynh ra cửa bẻ giúp muội hai nhành đào không?"
Tề Thịnh trước giờ không bao giờ từ chối cầu của ta.
Chờ hắn rời đi, Phó Huyền Hạc lập tức ném xuống trước mặt ta một nút kết bình an.
Nút kết bình an này, là lúc hai chúng ta nằm trên giường, ta tiện tay dùng sợi chỉ đỏ bện thành.
Không ngờ thứ đồ nhỏ không đáng giá này, hắn lại luôn mang theo bên mình.
Phó Huyền Hạc đứng trước mặt ta, ánh mắt lạnh băng, giọng nghiêm nghị hỏi:
"Thôn nữ côi cút, nhị tiểu thư Sở gia, hay kiếm khách giang hồ, rốt cuộc thân phận thật sự của ngươi là gì?"
Ta xoa tay, gượng gạo nở nụ , cúi đầu nịnh nọt:
"Ôi chao ôi chao, vương gia, ta chỉ là kẻ lang thang lừa đảo giang hồ. Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, xin mở lượng hải hà mà tha cho ta một con đường sống không?"
Người trong giang hồ, nhiều thân phận cũng là chuyện thường mà.
Vị vương gia này, chấp nhặt như để gì chứ?
Haizz, ta chỉ là một vai nhỏ bé trong “Phong Vũ Lâu”, cớ sao số mệnh lại gian truân đến .
“Phong Vũ Lâu” là tổ chức ngầm nổi danh giang hồ, tự xưng là "vạn năng vô đối".
Chỉ cần chủ nhân bỏ đủ vàng, bất cứ nhiệm vụ nào chúng ta cũng nhận.
Nghe thì oai phong lẫm liệt, thực ra cũng chỉ là ổ lừa đảo bịp bợm, chưa từng nên trò trống gì lớn lao.
Hai năm trước, ta nhiệm vụ tại Định Châu, bị thương nặng.
Định Châu khi ấy toàn thành giới nghiêm, ta không cách nào rời đi.
Được đồng nghiệp trong “Phong Vũ Lâu” giúp đỡ, ta trốn vào Minh Nguyệt Sơn Trang dưỡng thương.
Trang chủ là một kẻ mù lòa, trầm mặc ít , ngày ngày chỉ đàn hát uống trà.
Ta trăm phương nghìn kế van nài hắn, mong mượn một gốc nhân sâm ngàn năm trong trang để trị thương.
Thế mà hắn chẳng những không đồng ý, còn tỏ vẻ bực bội, đòi đuổi ta đi.
Đồng nghiệp khuyên nhủ:
“Này này, trang chủ dù vô đến đâu, cũng vẫn là một nam nhân.
“Ngươi chẳng phải từng nhận một nhiệm vụ ở thanh lâu, giả hoa khôi để giúp họ thắng thi đấu hay sao?
“Lấy chút chiêu trò học ở thanh lâu ra, đảm bảo hắn sẽ khuất phục ngươi ngay!”
Không còn cách nào, ta đành dùng mỹ nhân kế.
Không ngờ chiêu này lại hiệu nghiệm thật.
Chúng ta cũng coi như đã trải qua một đoạn ý ngọt ngào.
Dù tính cách hắn có chút đáng ghét, đối đãi với ta vẫn dịu dàng, chu đáo.
Thậm chí hắn còn mở cả bảo khố trong sơn trang, để ta tùy ý lấy các loại dược liệu quý hiếm.
Thương thế vừa khỏi, ta lập tức chuồn thẳng.
Bạn thấy sao?