Khi Sở Tàng Phong vẫn còn là một thư sinh nghèo, ta đã nhận ra hắn sau này sẽ hiển đạt.
Ta mạnh dạn và thẳng thắn theo đuổi hắn, mong rằng sau này có thể một vị quan phu nhân.
Nhưng hắn lại là người không biết người.
Hắn bỏ qua ta, tiểu thư nhà buôn lụa, lại đi thích câm lặng, quê mùa đậu phụ kia.
*
Tang Vân Vân quả là mệnh khổ, từ nhỏ đã phải chịu khổ cực dưới tay cha mẹ vô .
Có lẽ bị đánh quá nhiều, đầu óc nàng cũng trở nên trì độn.
Sở Tàng Phong luôn dành cho nàng sự thương cảm.
*
Ta nghĩ, nếu nàng sống dễ chịu hơn, Sở Tàng Phong sẽ bớt ý đến nàng.
"Ê, bộ đáng thương cho ai xem thế? Đây, dùng thuốc mỡ này bôi vào mặt, đừng để Tàng Phong thấy lại đau lòng."
"Xem ngươi mặc kìa, đúng là nghèo xác xơ. Đây là quần áo cũ của ta, mau thay đi. Nếu không, Tàng Phong thấy bộ dạng thảm này, lại thêm thương cảm cho ngươi."
"Sao lại bị đánh đến mức này nữa? Ngươi là đồ ngốc à, không biết tránh sao? Cầm lấy mấy cái bánh bao này, nếu không ngươi c.h.ế.t đói mất, Tàng Phong lo cho ngươi lại chẳng học hành gì."
*
Ta chán ghét việc Sở Tàng Phong cứ phải hao tâm tổn trí vì một Tang Vân Vân đáng ghét.
Mỗi lần nàng với bộ dạng tội nghiệp đó, ta lại tức không chịu nổi.
Đáng ghét thật! Cướp đi người ta , ta lại còn phải ngày ngày giúp nàng.
Hầy, không còn cách nào khác, ai bảo ta là người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng chứ.
*
Có một ngày, Tang Vân Vân đột nhiên hỏi ta:
"Nếu Tàng Phong lấy , vẫn đối xử tốt với ta như sao?"
"Hắn đâu có thích ta." Ta lầm bầm, rồi nhận ra điều mình , liền quát:
"Ta tốt với ngươi khi nào chứ? Đừng tưởng bở!"
*
Cuối cùng, Sở Tàng Phong cũng đến cầu thân với ta.
Nghe , Tang Vân Vân đã từ chối hắn, còn để lại lời tuyệt rằng nếu Sở Tàng Phong tiếp tục dây dưa, nàng sẽ tự vẫn.
Ta nghĩ, con người này quả thật đầu óc không bình thường.
*
Sau này, ta trở thành Sở phu nhân. Mỗi khi nhớ lại những ngày tháng ấy, đều cảm thấy chúng xa xôi tựa chuyện kiếp trước.
Sở Tàng Phong vốn dĩ là người định sẵn sẽ bay cao.
Cha ta dốc cạn gia tài để cho hắn ăn học, hắn cũng không phụ lòng kỳ vọng của chúng ta.
Hắn từng bước thăng tiến, giữa cả triều văn võ, chỉ mình hắn là một thư sinh hàn môn có thể thăng quan nhanh đến .
Về sau, ta mới biết hắn đã giao nộp tín vật cho Vĩnh An Hầu.
*
Ta giả vờ không hay biết những chuyện bẩn thỉu ấy, an phận một Sở phu nhân.
Cho đến ngày đó, Sở Tàng Phong bế một nữ nhân thương tích đầy mình trở về, giọng hắn run rẩy:
"Nàng tìm người cứu nàng ấy đi."
*
Nàng ấy là Tang Vân Vân.
Dẫu nhiều năm không gặp, ta vừa đã nhận ra nàng.
Tang Vân Vân hôn mê suốt ba ngày mới tỉnh lại. Ta từng nghĩ nàng sẽ chết.
Khi nàng tỉnh, ta hồi lâu rồi nhẹ nhàng :
"A Uyển, cuối cùng ta cũng gặp rồi."
Khoảnh khắc ấy, nước mắt ta rơi như mưa.
*
Ta thầm nghĩ, ta nhận ra nàng ngay lập tức, vì ta chưa bao giờ quên nàng.
Tang Vân Vân, ta thật sự ghét ngươi.
Một đứa ngốc như ngươi, sao lại xứng để một phu nhân như ta bận lòng?
*
Khi biết nàng bỏ trốn khỏi nhà, một mình đến kinh thành tìm ta, ta vừa giận vừa xót xa.
Lúc ta và Sở Tàng Phong rời quê, ta có để lại chút bạc cho nàng.
Nàng lưu luyến ta, :
"A Uyển, ta có thể đến kinh thành tìm không?"
Ta quát:
"Ngươi tìm ta gì? Ta đi phu nhân quan lớn rồi!"
Không ngờ, một người nhút nhát, không thông minh như nàng lại thật sự đến kinh thành.
*
Thậm chí, nàng còn mở một quán bán đậu phụ, chỉ vì trước khi đi ta từng một câu:
"Rời quê rồi, không còn ăn đậu phụ nhà Tang gia nữa đâu."
Khó trách, một năm nay đậu phụ nhà ta ăn ngon hơn hẳn. Thì ra nàng vẫn lặng lẽ mang đến.
*
Tang Vân Vân tỉnh lại, chẳng hề nhận ra mình đã phải chịu bao đau đớn.
Nàng còn tựa vào ta, vui vẻ :
"A Uyển, sau này ta sống ở nhà , chúng ta cùng nhau trải qua những ngày vui vẻ nhé."
*
Tên súc sinh Vĩnh An Hầu biết Vân Vân chưa chết, liền bắt Sở Tàng Phong đem nàng đi.
Hết lần này đến lần khác, Vân Vân luôn trở về với thân mình đầy thương tích.
*
Sau này, Vân Vân mang thai, Vĩnh An Hầu mới chịu buông tha nàng.
Hắn chỉ có một đứa con trai, vô cùng quý trọng huyết mạch, cuối cùng cũng để Vân Vân yên ổn.
Bạn thấy sao?