Sau khi dỗ yên Phó Huyền Hạc, ta lại cùng Tề Thịnh diễn một màn thâm ý trọng trước mặt mọi người.
Về đến nhà, trong nhà đã náo loạn cả lên.
Nghe tỷ tỷ ruột của ta khóc lóc đòi gả cho Tề Thịnh, rằng thiếp cũng cam lòng.
Ta còn nghe đám hạ nhân thì thầm, bảo rằng đại tiểu thư không màng đến thể diện nữa rồi.
Có người lại phu nhân thật khổ, sinh một người con như .
Cha ta sai người đưa ta vào thư phòng.
Vừa đến cửa, ta đã nghe tỷ tỷ khóc lóc :
"Chắc chắn là Sở Vãn không còn trong sạch! Hôm đi Hàn Sơn Tự, con đã hạ Thiên Kim Tán vào ả!"
Tỷ tỷ trừng mắt ta, như thể chính mắt thấy ta điều ô nhục.
Cha ta giơ tay định đánh ta, ta nghiêng đầu né , suýt nữa ông bị trật lưng.
Ta rưng rưng nước mắt, :
"Cha, nữ nhi thực sự vẫn trong sạch!"
Tỷ tỷ lạnh, gằn giọng:
"Ngươi đừng giả nhân giả nghĩa nữa! Hôm đó ngươi trúng Thiên Kim Tán, lại còn chính tay Hằng Vương bế về! Ta nghĩ Hằng Vương chắc chắn có ý với ngươi! Ngài ấy vốn nổi danh ngạo, cao khiết, không bao giờ dính líu đến nữ nhân. Không ngờ Sở Vãn ngươi lại có thủ đoạn như !"
Từng câu từng chữ của tỷ tỷ đều ngầm ám chỉ rằng Phó Huyền Hạc có tư với ta.
Thiên Kim Tán là loại thuốc mê , nếu trúng phải mà không giải kịp thời, mạch m.á.u sẽ nổ tung.
Thế , hiện tại ta vẫn bình an vô sự.
Tỷ tỷ lại khăng khăng rằng ta đã không còn trong sạch.
Cha ta trừng mắt ta, chờ ta trả lời.
Ta thản nhiên :
"Cha! Thực ra con đã có quan hệ da thịt với Hằng Vương. Hôm nay con đòi ngài ấy một lời giải thích, Hằng Vương chỉ cho con một lượng bạc, coi con như kỹ nữ ở thanh lâu mà đuổi đi."
Nghe xong, cha ta giận tím mặt, quát:
"Hắn, Phó Huyền Hạc, thật là khinh người quá đáng!"
Tỷ tỷ quay phắt sang ta, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.
Sở phu nhân nhíu mày thật chặt, không biết đang nghĩ điều gì.
Ta bình thản :
"Cha, nếu người thực sự muốn lớn chuyện này, con không gả cho Tề Thịnh thì cùng lắm nha đầu sưởi giường cho Hằng Vương. Con không sao cả, chỉ sợ người ngoài dị nghị, bảo rằng người, Sở đại nhân, bán con cầu vinh mà thôi."
Hiện tại, danh tiếng của cha ta đã bị bôi nhọ, còn bị Hoàng thượng cấm túc.
Ông sao chịu nổi thêm bất cứ cơn sóng gió nào nữa.
Cha ta chằm chằm vào ta, im lặng hồi lâu mới :
"Cút đi đóng cửa suy ngẫm cho ta!"
Ta vừa trở về phòng, chưa bao lâu Sở phu nhân đã hối hả đến.
"Ngươi có phải ngốc không!" Sở phu nhân gấp gáp, "Làm sao ngươi có thể thừa nhận rằng Hằng Vương không có ý với ngươi chứ? Cha ngươi vốn đã ngấm ngầm nghi ngờ ngươi và Hằng Vương có tư , hắn kiêng dè chưa dám hành , định chờ xem rồi mới xử lý ngươi. Bây giờ thì hay rồi, không còn mối liên hệ với Hằng Vương, hắn nhất định sẽ tìm cách ngươi!"
À, hóa ra từ khi ta Hằng Vương cứu ở Hàn Sơn Tự, những ngày qua trong nhà mới yên ả là vì lý do này.
Thì ra tên lão cha súc sinh của ta toan tính như .
Hằng Vương bao năm nay không gần nữ sắc, nếu ta có thể thiếp cho ngài ấy, biết đâu Hoàng thượng vui mừng, sẽ cho cha ta phục chức.
Ôi, ta thật ngốc, sao lại không nghĩ ra chuyện này chứ.
Biết , lúc nãy ta đã phóng đại lên, rằng Hằng Vương si mê ta, đến c.h.ế.t đi sống lại rồi.
Ta giả vờ khó xử, :
"Phu nhân, những điều người ta đều hiểu. Nhưng nếu ta không phủ nhận, cha ta sẽ tìm mọi cách dâng ta cho Hằng Vương, khi đó sẽ cản trở việc ta gả cho Tề Thịnh. Nếu nhiệm vụ thất bại, chẳng phải mất uy danh của 'Phong Vũ Lâu' chúng ta hay sao?"
Sắc mặt Sở phu nhân lập tức thay đổi, bà ta giận dữ :
"Uy danh của các ngươi, chẳng lẽ còn quan trọng hơn mạng sống của ngươi? Chỉ cần ngươi ỡm ờ vài câu trước mặt cha ngươi, rằng Hằng Vương đã có quan hệ thân mật với ngươi và đối đãi ngươi đặc biệt, cha ngươi sẽ không dám tùy tiện g.i.ế.c ngươi. Nhưng ta không ngờ, cơ hội tốt như mà ngươi cũng không biết nắm bắt!"
Ta lặng lẽ nghe hết, rồi bình thản hỏi lại:
"Vậy nên phu nhân đã sớm biết cha ta bày mưu, giả sơn tặc để g.i.ế.c ta. Nhưng hôm đó, khi đến Hàn Sơn Tự thắp hương cầu phúc cho người, người lại không hé nửa lời. Còn Sở Vận thì hạ độc Thiên Kim Tán vào ta. Nếu không gặp Hằng Vương, chẳng phải ta đã c.h.ế.t nhục nhã dưới tay bọn sơn tặc sao?"
Mặt Sở phu nhân tái mét, bà cứng giọng đáp:
"Nếu ngươi c.h.ế.t như thế, đó là vì ngươi vô dụng!"
"Người phải." Ta mỉm , vỗ tay nhẹ nhàng, "Thật cảm ơn phu nhân đã đích thân đến đây quan tâm đến ta."
Sở phu nhân nghiến răng :
"Đừng mỉa mai nữa! Mau gả cho Tề Thịnh đi, cắt đứt hy vọng của Vận Vận!"
Bạn thấy sao?