Thái Tử Si Tình – Chương 4

Chương 4

Ta không do dự, chàng .

“Vậy Thái tử phải giữ lời đấy.”

Ta khẽ nhích tay, mũi dao vừa chạm vào da thì Yến Dương đã nhanh chóng nắm chặt cổ tay ta.

“Nàng điên rồi sao?!” Chàng thở gấp.

“Nàng thực sự muốn thế à?”

Ha.

Ta đã đánh cược đúng.

Yến Dương, chàng cảm thấy có lỗi với ta.

“Không phải chàng muốn sao?”

Ta ngơ ngác chàng.

“Đây thật sự là thứ thành ý lớn nhất mà ta có thể đưa ra. Thái tử cũng biết, dù ta có tặng thư pháp, ca múa, hay thêu thùa, đối với chàng, chẳng phải đều là bắt chước Đông Thi xấu sao?”

Chàng sững sờ ta, không nên lời. Ta tiếp tục.

“Thái tử đúng, nước Tề nhỏ bé, không nuôi nổi binh hùng tướng mạnh, cũng không nuôi nổi một công chúa tinh thông cầm kỳ thi họa. Nhưng ta nguyện ý dâng mạng sống của mình cho chàng, đó chính là thành ý duy nhất và lớn nhất mà ta có.”

“Vì cuộc chiến của nước Tề, nàng sẵn sàng sao?”

Khi hỏi câu này, trong mắt Yến Dương lóe lên một tia hy vọng ngoài dự đoán.

Câu này, ta nên cân nhắc kỹ trước khi trả lời. Ta .

“Còn vì chàng nữa.”

Nghe , tai Yến Dương bỗng đỏ bừng, như tôm vừa chín, chàng lắp bắp.

“Nàng, nàng bậy bạ gì !”

“Ta không bậy.”

“Im miệng!”

Chàng quay lưng lại, không ta, chỉ tay về phía cửa lớn tiếng.

“Ra ngoài, đừng để ta thấy nàng nữa.”

Xong rồi.

Khó khăn lắm mới bày tỏ chút thành ý, lại bị hiểu lầm. Cả đêm cố gắng tỏ ra dễ mến, cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu.

7

Yến Dương bảo đừng để chàng thấy ta nữa, sáng hôm sau lại đứng chặn ngay cửa phòng ta.

Chàng , chàng đã phái hai đội quân tinh nhuệ đi tập kích vào trại của bộ tộc Man tộc ở Bắc Cương, không lâu nữa sẽ quét sạch bọn chúng. Ta vô cùng ngạc nhiên.

“Mục tiêu của nàng đã đạt rồi.”

Chàng nhướng mày .

“Những ngày tới nên biết điều một chút, ít ra đường đi dạo, đừng chuyện với mấy kẻ chẳng ra gì.”

Ta không biết “kẻ chẳng ra gì” mà chàng có phải là ám chỉ Cố Trường Lịch hay không, vì gần đây ta chỉ gặp hắn mà thôi.

Nhưng giờ đây, chiến sự ở Bắc Cương còn cần chàng giúp đỡ, ta quả thực nên thuận theo ý chàng.

“Cảm ơn chàng.”

Ta .

“Ta sẽ chuẩn bị lễ tạ để cảm ơn Thái tử điện hạ.”

Yến Dương quay đầu đi, liếc mắt ta.

“Thôi đi, đừng bận tâm, ta không cần lễ tạ của nàng.”

Thực tế chứng minh, lời của Yến Dương chỉ nên hiểu ngược lại.

Chẳng hạn như khi chàng không muốn gặp ta, ngày hôm sau lại đến tìm ta. Hoặc khi chàng không cần lễ tạ của ta, lại sai người đến thúc giục ta chuẩn bị lễ tạ đến đâu rồi.

Nhưng ta thực sự không biết nên tặng gì.

Vàng bạc, ngọc ngà đều là những thứ tầm thường, chàng thấy còn nhiều hơn ta, thư pháp, tranh họa cũng sẽ bị chàng chê là bắt chước Đông Thi xấu, quả thực khiến ta đau đầu.

Để tìm ra thứ mà chàng thích, kể từ khi kết hôn với Yến Dương nửa năm nay, đây là lần đầu tiên ta dồn nhiều tâm sức để hiểu chàng. Rồi ta mới biết, một Thái tử bề ngoài phong quang như chàng cũng chẳng dễ dàng gì.

Yến Dương lập Thái tử không chỉ vì tài văn võ, mà còn bởi vì một lý do lớn khác —

Chàng là đích tử duy nhất.

Nhưng thực ra, nếu so về tài học, chàng có phần kém hơn Nhị Hoàng tử Ninh Vương.

, từ nhỏ chàng đã sống dưới cái bóng của Ninh Vương, dù chàng có tốt đến đâu, Hoàng đế vẫn so sánh chàng với Ninh Vương và thúc ép chàng tiến bộ. Dù chàng lập nhiều chiến công hiển hách, trong mắt Hoàng đế vẫn chưa đủ.

Từ khi lập Thái tử năm tám tuổi, mười hai năm qua, chàng chưa bao giờ phụ hoàng thừa nhận.

Bà vú kể cho ta nghe những chuyện này, vừa kể vừa rơi lệ, không ngừng than thở về những khó khăn của Yến Dương suốt những năm qua. Ta chỉ lặng lẽ lắng nghe, không một lời.

Rốt cuộc, ta chẳng thể khóc , bởi vì tất cả những gì chàng khinh miệt, từng là điều mà ta khao khát không thể có .

Ta nghĩ, ta biết phải tặng lễ tạ gì rồi.

Nhưng ta cần một cơ hội.

Ta từng nghĩ rằng cơ hội có thể đến vào dịp Trung Thu, hoặc trong lễ mừng thọ của Hoàng đế, không ngờ, nó lại xuất hiện vào một buổi chiều bình thường.

Lúc đó, Yến Dương đang ở Tây Cương dẹp loạn, Hoàng hậu sợ ta buồn chán trong phủ, nên mời ta vào cung uống trà, trò chuyện.

Nhưng khi trà mới uống nửa chừng, Ninh Vương phi đột nhiên loạng choạng bước vào từ ngoài điện. Nàng ôm ngực, vẻ mặt đầy kinh hãi, với Hoàng đế và Hoàng hậu.

“Không hay rồi, Ninh Vương muốn tạo phản.”

Đúng là họa vô đơn chí.

Chủ mưu đằng sau vụ thích khách còn chưa tìm ra, thì tai họa lớn hơn đã đến.

Điều tồi tệ hơn là, khi Hoàng đế vừa nhận tin này chưa kịp chuẩn bị, thì quân đội của Ninh Vương đã bao vây bên ngoài cung.

Dù tuổi cao, Hoàng đế vẫn giữ phong thái của một vị quân vương. Ngài lập tức triệu tập số ít cấm vệ quân còn lại, chia một phần đi điều binh cứu viện. Còn ta, Hoàng hậu và Ninh Vương phi thì đưa vào hậu điện, đợi kết quả.

Hoàng hậu ngồi bên cạnh giữ bình tĩnh cho Ninh Vương phi, đồng thời không quên an ủi ta.

“Đừng lo, bọn giặc này sẽ không nên trò trống gì đâu.”

Trong cảnh này, ta không có tâm trạng để nghe bà gì, chỉ tự hỏi.

“Hiện giờ trong kinh có vị võ tướng nào không?”

Hoàng hậu lắc đầu, rằng gần đây chiến tranh loạn lạc, lũ lụt khắp nơi, văn thần võ tướng đều đã phái đi khắp nơi, nhân lực khả dụng trong kinh không còn nhiều…

Ý bà là, trong cảnh hiện tại, người có thể sử dụng, có lẽ đã bị Ninh Vương lôi kéo hết rồi.

Xem ra chỉ còn cách liều mạng thôi.

Bất chấp sự ngăn cản của Hoàng hậu, ta rời hậu điện và đến tiền điện gặp Hoàng đế.

Lúc đó, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa lất phất. Hoàng đế thấy ta mang kiếm đến, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, hình gấp gáp nên ngài không hỏi gì thêm, chỉ gật đầu và vài tiếng.

“Tốt, tốt.”

Ta với ngài, hãy cử một đội người đi tìm Thị lang Cố Trường Lịch, hắn ta sẽ có cách. Hoàng đế do dự, lo lắng rằng lực lượng trong cung không đủ để cầm cự cho đến khi viện binh đến, ta đáp.

“Có thể mà.”

Cố Trường Lịch đến rất nhanh, mang theo một thứ quan trọng — pháo hoa.

Đây chính là thứ ta đã nhờ hắn tìm kiếm một thời gian trước, ban đầu định dùng pháo hoa lễ tạ tặng Yến Dương, sau đó lại bị ta bác bỏ, thế là một số lượng lớn pháo hoa vẫn còn lưu trữ tại phủ của Cố Trường Lịch.

“Thái tử phi, đồ ta đã mang đến rồi, cũng đã sắp xếp ổn thỏa.”

Hắn ta, giọng bình tĩnh, khuôn mặt không hề tỏ ra sợ hãi.

“Chúng ta đợi viện binh đến thôi.”

Ta .

“Cảm ơn Cố đại nhân đã tin tưởng ta, tối nay mọi người sẽ đều sống sót. Nhưng ta vẫn còn việc chưa xong.”

“Còn việc gì, để tại hạ giúp Thái tử phi…”

“Không, ngươi đã đủ rồi.”

Ta ngắt lời chàng.

“Việc này, chỉ ta mới có thể mà thôi.”

Ninh Vương chắc chắn còn muốn gì đó ngoài việc cha đoạt vị.

Đêm đen buông xuống, mưa đổ ào ào.

Đuốc bị mưa lớn dập tắt, cung điện chìm vào bóng tối vô tận. Bất chợt, những chùm pháo hoa nở rộ từ mọi góc trong hoàng cung. Trong chớp mắt, ánh sáng rực rỡ như ban ngày.

Khi ánh sáng tắt dần, mũi tên xuyên qua màn mưa, chính xác tuyệt đối bắn trúng cổ họng đám phản quân vừa xông vào cổng.

Trong mưa lớn, lửa không thể cháy, pháo hoa vẫn có thể nở rộ, như vẫn chưa đủ.

Mục tiêu của phản quân là điện của Hoàng đế.

Bọn chúng đã xông vào.

Một tên, hai tên.

Nhìn vào đại điện tối đen như vực sâu, bọn chúng có phần bối rối, không biết phải gì.

“Tại đây.”

Ta mặc long bào, ẩn mình trong bóng tối, nhẹ nhàng. Chưa kịp phản ứng, hai tên đó đã bị ta dùng dao găm cắt đứt yết hầu.

Năm xưa bị sơn tặc bắt cóc, ta đã dựa vào khả năng thấy trong đêm để trốn thoát khỏi hang ổ của bọn chúng.

Ba tên, bốn tên…

Người càng lúc càng nhiều, tất cả đều sợ hãi trước uy quyền của Hoàng đế, không dám manh .

Đêm đó, ta không biết đã vung kiếm bao nhiêu lần, bao nhiêu người. Thi thể của Ngự Lâm quân và phản quân chồng chất lên nhau, ta không dám lùi bước.

Phía sau ta là Hoàng đế và Hoàng hậu của Cảnh Quốc, cùng nữ nhân mà Thái tử của Cảnh Quốc nhất.

Họ không thể chết.

Nếu họ chết, Cảnh Quốc sẽ đổi chủ, nước Tề sẽ mất đi nơi nương tựa, chỉ còn chờ bị các nước man di xâm lược và phân chia. Không biết lúc đó, sẽ có bao nhiêu người như ta, phải vật lộn sống sót trong cảnh lầm than, đói khát.

, ta không thể lùi một bước.

Đây là lần ta cảm thấy mình gần với ông trời nhất, dường như ông vẫn không muốn thu nhận ta.

Khi ta kiệt sức, thân thể đầy thương tích chỉ còn chờ chết thì viện binh đã đến.

Nhưng người đến không phải là quân đội gần nhất của Ấp Thành.

Mà là Yến Dương, người lẽ ra đang ở Tây Cương dẹp loạn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...