Tiêu Cảnh Dục sẽ phản, điều này ta đã sớm đoán .
Mỏ sắt ở Cẩm Châu kia đã khai thác ba năm, khoáng sản đều không cánh mà bay. Kết quả điều tra ra lại là bị tri châu bán đi, nực đến cực điểm.
Sắt có thể dùng để chế tạo nông cụ, quan trọng hơn là, có thể binh khí.
Có thể thấy lòng mưu phản của Tiêu Cảnh Dục đã có từ ba năm trước.
Hắn từng bước đi đến ngày hôm nay, giờ Hoàng thượng bệnh nặng, Thái tử bị phế chưa lập lại, chính là thời cơ tốt nhất để soán vị.
Chỉ là người ta khi đắc ý nhất, thường sẽ lộ ra nhiều sơ hở. Tiêu Cảnh Dục cũng không ngoại lệ.
Trúc Thanh thấy ta không gì, khóc lóc: “Tiểu thư, giờ phải sao đây? Nếu Ung Vương điện hạ gi//ết vua đoạt vị, hắn sẽ tha cho chúng ta sao? Ta cảm thấy ánh mắt hắn tiểu thư rất đáng sợ!”
Ta không vội không vàng, vẽ lên giấy: “Trúc Thanh, ngươi xem bức tranh này thế nào? Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, có phải là diệu cực không?”
Trúc Thanh không hiểu ý ta, khóc càng dữ hơn.
Mấy ngày sau, trong cung truyền ra tin tức, rằng Tiêu Cảnh Dục đã khống chế toàn bộ hoàng cung, chỉ thiếu bức Hoàng thượng hạ chiếu thoái vị.
Hắn đắc ý mãn nguyện, đón ta vào cung.
Lúc ta đến, hắn đang đứng giữa kim điện, mặc một bộ long bào, tùy ý.
Thấy ta đến, hắn liền nắm lấy tay ta, : “Diêu Diêu nàng xem, ta thành công rồi! Người thắng cuối cùng là ta! Tiêu Cảnh Minh là cái thá gì? Đợi lát nữa ta sẽ bắt hắn đến, th//iến đi, đưa cho nàng nô tài có không?”
Ta ngoan ngoãn đứng đó, cúi đầu thuận mắt: “Bệ hạ muốn, nhất định có thể như ý nguyện.”
Hắn vung tay lên, ngông cuồng: “Nói hay! Nói hay! Trẫm sẽ phong nàng hoàng hậu! Tối nay sẽ đại hôn!”
Ta mím môi, mở miệng : “Bệ hạ xin khoan đã. Giờ Hoàng thượng còn chưa thoái vị, danh không chính ngôn không thuận. Hoàng hậu nương nương là biểu di của thần thiếp, nếu bà ấy đi khuyên Hoàng thượng, nhất định sự việc sẽ thành công gấp bội, chi bằng để thần thiếp thử một lần, có không?”
Tiêu Cảnh Dục suy nghĩ một lát, gật đầu : “Diêu Diêu rất đúng, cứ theo lời nàng.”
Nửa canh giờ sau, ta dẫn Hoàng hậu vào tẩm cung của Hoàng thượng. Hoàng thượng ngửa đầu nằm trên giường, bộ dạng hấp hối.
Ta hạ lệnh lui hết người hầu, đợi đến khi trong tẩm cung chỉ còn lại ba người chúng ta, ta mới ghé vào tai Hoàng thượng : “Hoàng thượng, đừng diễn nữa, mau dẫn chúng ta đến mật thất.”
Hoàng thượng bỗng nhiên mở mắt, trung khí mười phần: “Mật thất? Mật thất gì? Trẫm không biết.”
Hoàng hậu nương nương đá một cước vào chân ông ta: “Lão hồ ly! Còn giở trò nữa! Tin ta đánh người không!”
Hoàng thượng bật một cái từ trên giường nhảy xuống, ngó xung quanh, một tay ôm chân, một tay chỉ vào ta: “Còn phải dẫn cả nó đi à?”
Hoàng hậu nương nương lại đá vào m.ô.n.g ông ấy hai cái: “Con dâu người cũng không cần nữa à? Đợi mai nó về, xem người ăn thế nào với nó!”
Hoàng thượng nghe ta một cái, không nguyện vẫy tay với ta: “Được , đều vào hết, chưa.”
Ba người chúng ta trốn trong mật thất năm ngày.
Bên ngoài thường xuyên truyền đến tiếng đánh nhau, tiếng kêu , liên miên không dứt.
Tim ta thắt lại, lo lắng cho Tiêu Cảnh Minh, lo lắng cho cha nương và Trúc Thanh.
Hoàng hậu nương nương dường như ra sự lo lắng của ta, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, tin Minh nhi, nó sẽ bảo vệ nhà các con.”
Ta gật đầu, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Ngày thứ sáu, bên ngoài đột nhiên im bặt.
Bỗng nhiên, cửa đá mật thất mở toang, Tiêu Cảnh Minh khoác một thân ngân giáp đứng trước cửa, tựa như thần minh.
“Tiêu Cảnh Minh!”
Ta khóc nức nở lao vào ôm lấy hắn, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Lúc này, trong lòng ta có muôn vàn lời muốn , đến miệng lại không thể thốt ra một câu.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, dịu dàng : “Được rồi, rồi, Diêu Diêu đừng sợ, mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
Sau này ta mới biết, Tiêu Cảnh Minh đã rời khỏi thành vào ngày thứ năm sau khi bị giam lỏng.
Hắn cầm Hổ phù đến đại doanh ở ngoại ô kinh thành điểm binh, rồi hợp quân cùng hai vị đại tướng lệnh đến, không quá ba ngày đã tiêu diệt toàn bộ quân phản loạn bên ngoài thành.
Ngày thứ tư, nội ứng trong thành mở toang cổng thành, quân đội của Tiêu Cảnh Minh tiến thẳng vào, nhanh chóng kiểm soát kinh thành, đánh thẳng vào hoàng cung. Đến khi Tiêu Cảnh Dục kịp phản ứng thì đại thế đã mất.
Tiêu Cảnh Dục bị bắt sống, các tướng lĩnh phản quân dưới trướng đều bị ch/ém đầu.
Hoàng thượng niệm phụ tử, ban cho hắn một chén rượu độc, coi như giữ lại cho hắn một cái x//ác toàn vẹn.
Ngày hành hình, ta đến thiên lao thăm Tiêu Cảnh Dục. Hắn ngồi bệt dưới đất, tóc tai rũ rượi, trong mắt không còn chút thần thái, như một vật chết.
Thấy ta đến, hắn vội vàng đứng dậy, bỗng nhiên bật .
“Diêu Diêu, nàng đến để ta lần cuối sao? Trong lòng nàng vẫn còn có ta, đúng không?”
Ánh mắt hắn ta tha thiết, như van xin.
“Không, ta đến cùng phu quân tương lai của ta.”
Ta vẫy tay về phía Tiêu Cảnh Minh đang đứng trong góc, hắn nghe mới bước ra.
Chúng ta nắm tay nhau, cùng đứng trước mặt Tiêu Cảnh Dục.
Rồi ta hôn lên má Tiêu Cảnh Minh một tiếng chụt.
“Bên kia nữa.” – Tiêu Cảnh Minh xong liền đưa má bên kia ra.
Ta lại hôn thêm một cái.
Tiêu Cảnh Dục lập tức ngây người, nụ chưa kịp thu lại cứng đờ trên mặt.
Hồi lâu sau hắn mới hoàn hồn, ta giận dữ : “Lục Diêu, nàng nhất định phải cho ta thấy những điều này sao? Ta sắp c.h.ế.t rồi!”
Thì sao?
Bạn thấy sao?