Ta thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng : “Mọi tai họa này đều do một mình ngươi ra, vì ngươi quá tham lam. Vốn dĩ ta thuộc về ngươi, ngươi vì ‘đại nghiệp’ của ngươi mà vứt bỏ ta trước, thì ta cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Thứ hai, Hoàng hậu nương nương có ân dưỡng dục ngươi, ngươi lại bất chấp ân , quay đầu chĩa d.a.o vào, thật khiến người ta lạnh lòng.
Còn Tiêu Cảnh Minh, huynh ấy là huynh đệ cùng ngươi lớn lên, luôn đối đãi với ngươi không tệ, mà ngươi đã đối xử với huynh ấy như thế nào?
Ngươi vốn có thể có thê tử, có huynh đệ, có cha nương, ngươi lại cố chấp vứt bỏ tất cả. Sự tham lam viển vông của ngươi đã chôn vùi tất cả!”
Tiêu Cảnh Dục bỗng nhiên lớn, vẻ mặt đáng sợ: “Thế nào là tham lam? Là hoàng tử, muốn ngôi vị hoàng đế thì là tham lam sao? Ngươi ta tham, sao ngươi biết hoàn cảnh của ta? Là thứ tử, mẫu hậu căn bản không muốn ủng hộ ta, ta vì bản thân tranh giành một chút, có gì sai!”
Ta hắn, lắc đầu: “Ngươi có biết, khi ngươi phát phản loạn, bọn man di ở Tây Nam, Tây Bắc thừa cơ tấn công, ngay cả hải tặc ở phía Đông cũng rục rịch. Ngươi không hề đặt bách tính vào lòng như , thật sự có thể một vị hoàng đế tốt sao?
Ngươi ngươi là thứ tử, Hoàng hậu nương nương cũng là thứ nữ trong nhà, vẫn nhờ tài đức hơn người mà lên ngôi vị hoàng hậu. Từ đó có thể thấy, Thánh thượng không hề để ý đến chuyện đích thứ. Văn võ bá quan ủng hộ Thái tử, cũng là vì huynh ấy cần chính ái dân, cung kính huynh đệ, hiếu thảo với cha nương.
Mùa hè Hoàng Hà lũ lụt, Thái tử đích thân đi cứu trợ, mọi việc đều tự mình , dân chúng mến. Còn thuộc hạ của ngươi thì đang gì? Bọn chúng nhân danh ngươi tham ô tiền cứu trợ, đến nỗi dân chúng lầm than. Đây chính là cách trị quốc của ngươi sao?”
“Đừng nữa! Ngươi đừng nữa! Ta không muốn nghe! A!”
Tiêu Cảnh Dục ngồi xổm xuống đất, đau khổ ôm đầu, khóc lóc thảm thiết.
“Được rồi, đến giờ hành hình rồi, chúng ta đi thôi.” – Tiêu Cảnh Minh nắm tay ta .
Ta Tiêu Cảnh Dục lần cuối.
“Tiêu Cảnh Dục, ta đã từng ngươi chân thành. Chỉ tiếc, ngươi không xứng.”
Bước ra khỏi thiên lao, một cơn gió lạnh thổi qua, ta rụt cổ vì lạnh.
Tiêu Cảnh Minh cởi áo choàng khoác lên người ta, đưa tay xoa đầu ta: “Ngốc, bảo mặc ít thế gì, lạnh cóng rồi phải không?”
Ta tựa đầu vào vai hắn, : “Chẳng phải có chàng đây sao.”
Đã vào thu rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ đến ngày đại hôn của ta và Tiêu Cảnh Minh.
Nương mời hai ma ma trong cung đến, là dạy ta lễ nghi trong cung.
Ta lười biếng : “Lễ nghi trong cung ta biết hết rồi, còn cần gì phải học?”
Trúc Thanh huých tay ta một cái, nhỏ giọng : “Tiểu thư, là lễ nghi trong phòng, ừm, lễ nghi.”
Ồ, ra là , thế thì không sao cả.
Ta lập tức phấn chấn, ra sức học tập.
Học mấy ngày, ta có chút tâm đắc, kéo Trúc Thanh lại : “Ngươi đi cho ta hai con xắc, ta muốn thế này thế này, theo cầu của ta, hiểu chưa?”
Ngày đại hôn, Tiêu Cảnh Minh vén khăn trùm đầu của ta lên, ngượng ngùng ta hai cái, nâng mặt ta lên định hôn.
Ta lại đẩy chàng ra, lấy từ trong n.g.ự.c ra hai con xắc, nháy mắt với chàng: “Thái tử điện hạ, có muốn chơi trò gì kích thích không?”
Mặt Tiêu Cảnh Minh xoẹt một cái đỏ bừng, cúi đầu : “Được thôi.”
Ta lắc lắc xắc, đểu: “So lớn nhỏ, thua một lần, cởi một cái.”
Sau một nén hương, Tiêu Cảnh Minh bỗng nhiên kêu lên: “Không chơi nữa không chơi nữa! Ta thua đến nỗi không còn cái quần con nào, nàng thì chẳng mất cái gì cả!”
Ta đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hít hà nước miếng, ghé vào tai hắn khẽ : “Bây giờ đổi luật chơi, người sẽ bị thua trói tay chân lại, thế nào?”
Tiêu Cảnh Minh nhếch mép, nhướn mày hai cái: “Được thôi, lần này ta lắc!”
Rồi, sau đó, hắn bị ta trói tay chân, ném lên giường.
Hắn lập tức hoảng hốt, giãy giụa kêu lên: “Không đúng! Không thể như ! Còn chưa phòng! Ta muốn phòng!”
Ta đưa ngón tay ra nâng cằm hắn, đầu ngón tay men theo cổ hắn xuống dưới: “Ai như thì không phòng ?”
Tiêu Cảnh Minh dường như đột nhiên hiểu ra điều gì, kinh hãi kêu lên: “A! Đừng mà…”
Trên chiếc giường gỗ chạm trổ hoa văn, những tua rua rủ xuống bốn góc lung lay, như những cánh bướm bay trong gió.
Gió đêm se lạnh, ánh trăng tròn đầy chiếu vào phòng, rơi trên những đóa hoa hợp hoan trước cửa sổ.
Hoa đẹp, trăng tròn.
Sáng sớm hôm sau, ta đang ngủ say, người bên cạnh bỗng nhiên đậy.
Ta mơ màng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt oán hận của Tiêu Cảnh Minh.
Ta đưa tay vuốt ve má hắn, : “Sao ? Thái tử điện hạ?”
Hắn vặn vẹo thân mình, tủi thân ta: “Diêu Diêu, nàng có thể cởi trói cho ta không? Sắp phải lên triều rồi, nếu muộn thì phụ hoàng sẽ mắng ta!”
Ta suy nghĩ một lát: “Ừm, thôi.”, rồi liền cởi dây trói ra.
Khoảnh khắc đó, ta dường như cảm nhận một luồng sát khí…
Chưa kịp để ta phản ứng lại, hắn đã lật người đè ta xuống, khóe miệng còn mang theo một nụ xấu xa: “Diêu Diêu, nàng quên rồi sao? Ta và nàng đại hôn, phụ hoàng cho ta nghỉ phép.”
Con ngươi của ta lập tức phóng to: “A? Vậy thì sao?”
Tiêu Cảnh Minh vùi đầu vào cổ ta, khẽ hôn một cái: “Vậy thì, nàng xong đời rồi…”
…
Bảy năm sau, Hoàng thượng băng hà, Tiêu Cảnh Minh lên ngôi, phong ta Hoàng hậu.
Hôm đó, ta đang dạy dỗ các con trong Ngự thư phòng, Tiêu Cảnh Minh không biết từ lúc nào đã lẻn đến, trốn trong góc.
Hừ, là hoàng thượng thì sao? Ta dữ lên vẫn đánh như thường!
Ba đứa trẻ đứng thẳng dựa vào tường, run rẩy như sàng gạo.
Ta cầm lấy một bức chữ trên bàn, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Các con xem cái chữ như gà bới này! Còn xấu hơn cả chữ của phụ hoàng các con! Mấy đứa này, không đứa nào giống ta cả.”
Thái tử run rẩy, yếu ớt : “Mẫu hậu, lần trước người còn con vẽ tranh đẹp, rất có phong thái năm xưa của người.”
Ta nghĩ nghĩ, gật đầu: “Ừm, bức tranh đó vẽ quả thật không tệ, rất giống ta.”
Nhị công chúa bĩu môi: “Mẫu hậu, người không thể như , chúng con việc tốt thì giống người, việc xấu thì giống phụ hoàng, phụ hoàng đáng thương quá…”
Tiêu Cảnh Minh sau bình phong giơ ngón tay cái về phía Nhị công chúa.
Ha, đúng là áo bông nhỏ ấm áp.
Tam hoàng tử gật đầu phụ họa: “A, đúng đúng .”
Tiêu Cảnh Minh nghe lén vui vẻ, lén lén lút muốn đi.
“Đứng lại! Tiêu Cảnh Minh, chàng xem chàng sinh ra những đứa con này, không đứa nào cho ta bớt lo cả!” – Ta túm lấy hắn từ sau bình phong lôi ra, mắng.
Hắn chớp mắt, đáng thương hề hề ta: “Vậy, Diêu Diêu muốn sao?”
“Làm sao nữa? Sinh thêm một đứa chứ sao!”
Nói xong, ta liền túm lấy cổ áo hắn, đi về phía tẩm cung.
Bạn thấy sao?