Sau đó, ta dẹp bỏ ý niệm này, không gặp lại hắn nữa.
Ngược lại Tiêu Cảnh Dục đến tìm ta vài lần, là xin lỗi, thực chất lại là trách móc.
Hắn đứng trước cửa viện ta, mặt mày xanh mét, mở miệng liền : “Nhu Nhi tính mềm yếu, lại là thứ nữ, không thể tranh giành với nàng. Nàng sau này nhất định là chính thất, hà tất phải ép người quá đáng như ?”
Ta tức đến bật , lạnh lùng : “Ta đường đường là đích nữ Tướng Phủ, không thèm cái vị Vương Phi bé nhỏ của ngài. Ai thèm, ngài cứ cho người đó là .”
Từ đó về sau, ta không gặp lại hắn nữa. Không ngờ, khi chuyện hôn sự của ta và Thái Tử đã định, hắn lại nửa đêm trèo tường nhà ta.
Chẳng lẽ còn muốn khuyên ta kháng chỉ hối hôn sao?
Thật nực .
Trên tường, hai người đánh nhau khó phân thắng bại.
Ta khẽ thở dài một tiếng, từ sau cây đi ra, kêu lên: “Đừng đánh nữa! Tường hỏng rồi ai sửa cho?”
Thái Tử nghe tiếng quay đầu lại ta, suýt chút nữa bị Tiêu Cảnh Dục đánh cho một chưởng.
Hắn tức giận mắng: “Hay cho ngươi Tiêu Cảnh Dục! Lại dám ám toán gia! Tiểu nhân bỉ ổi!”
Nói rồi chân hắn trẹo một cái, một mảnh ngói vỡ tan.
Ta chống nạnh mắng: “Người cũng chẳng ra gì đâu, còn mảnh ngói kia, một lượng bạc đấy.”
Tiêu Cảnh Dục như người chống lưng, đắc ý : “Thấy chưa, người Diêu Diêu nhất là ta, người mau chóng từ bỏ đi!”
Tiếp đó hắn từ trên tường nhảy xuống, kéo theo hai mảnh ngói vỡ tan tành.
Ta sợ hãi nhảy dựng lên, mắng: “Ngươi ta giật mình rồi, cái này phải bồi mười lượng bạc!”
Lời còn chưa dứt, hai người cùng nhau rơi xuống bên cạnh ta, mỗi người túm lấy một cánh tay ta.
Ta kinh ngạc tột độ: “Các người đánh nhau thì đánh nhau, liên quan gì đến ta? Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa!”
Tiếng đánh nhau nhanh chóng thu hút phủ vệ.
Thái Tử thừa cơ đ.ấ.m cho Tiêu Cảnh Dục một quyền, ôm ta bay qua tường, nghênh ngang bỏ đi.
Ta ngoảnh đầu lại, trong màn đêm đen kịt, vài đốm lửa lóe lên, nhanh chóng bao vây lấy nơi Tiêu Cảnh Dục đang ở.
Xem ra hắn gặp rắc rối rồi.
Thái Tử bất mãn hừ nhẹ một tiếng, tự tay xoay đầu ta lại, bĩu môi hỏi: “Xót hắn à?”
Ta khinh bỉ : “Người không đáng, không xót.”
Hắn hài lòng đặt ta xuống đất, lại hỏi: “Vậy gia có đáng không?”
Ta trừng mắt hắn: “Người tự ý xông vào nhà dân, bây giờ còn bắt cóc lương gia thiếu nữ, người có đáng không?”
Ánh mắt hắn tối sầm lại, lộ vẻ tổn thương: “Diêu Diêu, nàng oan cho ta rồi! Ta nghe tâm trạng nàng không tốt, đặc biệt mang quà đến cho nàng, kết quả bị Tiêu Cảnh Dục cản lại.”
Ta nghe mắt sáng lên: “Quà? Quà gì? Đưa ra xem nào.”
Hắn đắc ý liếc ta một cái, từ vạt áo trước lấy ra một gói giấy dầu, thơm nức mũi.
“Ta nghe nàng thích thỏ, đặc biệt mua cho nàng nửa con, còn nóng hổi đây này!”
Ta ngây người nửa con thỏ nướng trong tay hắn, con ngươi rung .
“Tiêu Cảnh Minh, ta g.i.ế.c người!”
Ta lại đuổi theo Thái Tử hai dặm đường.
Hắn vừa chạy, vừa quay đầu lại xem ta có đuổi kịp không, bộ dạng hoàn toàn là thèm ăn đòn.
Cuối cùng ta hết sức, dứt khoát không chạy nữa, tức giận : “Tiêu Cảnh Minh, ngày nào để ta bắt , ta đánh ch//ếc người!”
Hắn lúc này mới dừng lại, hì hì đi tới: “Được rồi, rồi, ta để nàng đánh có không?”
Ta ầm ầm đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn hai quyền.
Khi nắm đ.ấ.m rơi xuống, lại bị cơ n.g.ự.c săn chắc của hắn hơi đẩy ra. Cảm giác này có chút kỳ diệu.
Không chắc chắn, thử đánh thêm hai quyền nữa thử xem nhỉ?
Giải tỏa cơn giận xong, hai chúng ta tìm một góc ăn thịt thỏ nướng.
Tiêu Cảnh Minh nghiêng đầu ta, hỏi: “Thịt thỏ nướng ngon không?”
Ta ngậm ngùi : “Ngon.”
Trong mắt hắn lộ vẻ nghi hoặc: “Vậy nàng đánh ta gì?”
Ta nghĩ nghĩ : “Ta không thích thỏ nữa, sau này sẽ không thích nữa.”
Hắn dường như không hiểu ý ta, gãi gãi đầu : “Vậy sau này ta mua ngỗng quay cho nàng ăn, không?”
Ta tức đến bật .
Về phủ, nha hoàn Trúc Thanh từ trên giường nhảy dựng lên, oán trách: “Tiểu thư, cuối cùng người cũng về rồi! Đêm nay phủ bị trộm, phu nhân mấy lần muốn vào xem xét, may mà có Ung Vương điện hạ ngăn lại, nếu không chúng ta đã bại lộ rồi!”
Ta nhíu mày: “Ung Vương? Hắn không bị bắt à?”
Trúc Thanh : “Ung Vương điện hạ là đến giúp bắt trộm, ngài ấy thấy kẻ trộm trèo tường, liền xông lên đánh nhau với hắn, kết quả vẫn để trộm chạy mất, rất nhiều gia đinh phủ vệ đều đã thấy.”
Ta cạn lời, Tiêu Cảnh Dục cũng giỏi bịa chuyện thật, ba câu hai lời đã biến Thái Tử thành kẻ trộm, hắn lại thành nghĩa sĩ bắt trộm. Nhưng may mà hắn không khai ra ta và Thái Tử.
Sau chuyện này, việc canh gác trong Tướng Phủ trở nên nghiêm ngặt hơn.
Tường không dễ trèo nữa, Tiêu Cảnh Dục đành phải an phận.
Ngược lại Tiêu Cảnh Minh ỷ vào việc có hôn ước với ta, ba ngày hai bữa chạy đến.
Ta ghét hắn phiền phức, thường xuyên cáo bệnh không gặp, chỉ giữ lại ngỗng quay.
***
Đông tàn xuân đến, đúng là thời điểm đẹp để ngắm hoa.
An Dương công chúa mở tiệc chiêu đãi các khuê nữ quyền quý trong kinh đến phủ công chúa ngắm hoa, ta cũng nằm trong danh sách mời. Chỉ là ta không ngờ, Phùng Uyển Nhu lại cũng có mặt.
Nàng ta mặc một bộ áo váy màu đỏ thẫm thêu hoa bướm, trên đầu đầy châu ngọc, khoác tay Tiêu Cảnh Dục tiến vào, khóe mắt đuôi mày tràn đầy vẻ đắc ý.
Dưới gốc cây hải đường không xa, đích nữ Phùng Thục Gia nhà Phùng Thượng Thư lại bị chen chúc ở một góc.
Mấy khuê nữ mặc đồ hoa lệ bên cạnh đang bàn tán.
“Ngươi xem thứ nữ nhà họ Phùng kia, ăn mặc lộng lẫy như , lại khiến đích tỷ của nàng ta trông như thứ nữ .”
Bạn thấy sao?