3
Lý Tư lúc còn sống rất chiều chuộng Hứa Tịnh Thu.
Ai cũng biết ấy là người vợ đến mức nào.
Sau này có con , ấy lại càng trở thành ông bố cuồng con .
Tất nhiên, Hứa Tịnh Thu cũng xứng đáng với điều đó.
Cô ấy đủ xinh đẹp, lại có học thức cao.
Vì muốn ở bên Lý Tư, ấy đã từ bỏ một công việc đầy triển vọng, trở thành bà nội trợ.
Lý Tư từng : “Anh phải bù đắp gấp đôi!”
Và ấy đã đúng như lời .
Cứ như , ấy nuông chiều Hứa Tịnh Thu thành một kẻ vô dụng.
Hứa Tịnh Thu không biết đóng tiền điện nước, Chu Lâm dạy ấy.
Nhưng ấy : “Khó quá!”
Chu Lâm bất đắc dĩ: “Thôi để sau này đóng cho!”
Hứa Tịnh Thu không biết nấu ăn, có lần suýt cháy cả bếp.
Chu Lâm chỉ còn cách bỏ dở công việc chạy sang giúp.
Sau đó, ấy bắt đầu giúp Hứa Tịnh Thu đặt đồ ăn ngoài.
“Cô ấy không tự đặt à?”
“Thuận tay thôi mà!”
Đèn trong nhà hỏng, Hứa Tịnh Thu không biết phải sao.
“Cô ấy có thể gọi thợ sửa.”
“Mẹ góa con côi, cho đàn ông lạ vào nhà thì không an toàn.”
Có lần tôi và Chu Lâm đang bài tập, hai chúng tôi đều đã , thì Hứa Tịnh Thu gọi điện đến.
“Đồng Đồng nôn rồi, sao đây? Chu Lâm, giúp em với!”
Chu Lâm không hai lời, mặc quần áo rồi đi luôn, thậm chí không kịp kéo chăn đắp cho tôi.
Sau đó phát hiện ra là do Hứa Tịnh Thu cho Đồng Đồng ăn bún ốc cay.
Đứa trẻ còn nhỏ, ăn cay quá phải nhập viện.
Hứa Tịnh Thu không thể một mình đưa con ra ngoài, bất kể là đi chơi hay con ốm.
Chu Lâm cứ gọi là có mặt.
Anh ấy gánh lấy trách nhiệm của Lý Tư.
Điều này giúp tâm lý ấy dần dần bình ổn lại.
Tôi biết ấy đang bù đắp.
Nhưng quá trình bù đắp này lại khiến tôi ngày càng khó chịu.
Tôi cảm thấy mình sắp đến giới hạn rồi.
—---
Tôi định chuyện với Chu Lâm.
Nhưng sáng ra khi tôi thức dậy, ấy đã đi mất.
Trên bàn có đặt bữa sáng, đựng trong hộp giữ nhiệt.
Có cháo, bánh bao và trứng.
Bên cạnh còn có một mảnh giấy: 【Nhiễm Nhiễm, xin lỗi, hôm qua là không kiềm chế , không nên với em như . Anh biết em vẫn luôn thông cảm và nuông chiều . Em cho thêm chút thời gian không?】
Tôi im lặng hồi lâu, lặng lẽ ăn bữa sáng.
Chu Lâm thật sự rất bận.
Khi tôi gọi cho thì y tá nghe máy, ấy Chu Lâm đã vào phòng mổ rồi, sáng nay có một ca, chiều có hai ca, không thể tan đúng giờ .
Hôm nay rảnh, tôi định nấu chút đồ ăn mang đến.
Đã lâu rồi tôi không mang cơm cho Chu Lâm.
Không phải không muốn, mà là gần đây mâu thuẫn giữa chúng tôi ngày càng nhiều.
Đến khoa, tôi chào hỏi y tá.
Cô ấy tròn mắt tôi, thậm chí lắp bắp.
Lúc đầu tôi không để ý, đến khi đẩy cửa vào phòng việc của Chu Lâm, tôi mới hiểu ra.
Hóa ra họ nghĩ tôi đến để bắt gian.
Chỉ thấy Hứa Tịnh Thu đã cởi giày, nằm cuộn tròn trên ghế việc của Chu Lâm, tay cầm điện thoại chơi game, trên đùi đắp áo khoác của Chu Lâm.
Trên bàn việc có một hộp bánh nhỏ, đã ăn hết một nửa.
Tâm trạng thế nào nhỉ?
Không quá bất ngờ, cũng không ngoài dự đoán.
Chỉ là lòng không khỏi chìm xuống từng đợt.
“Nhiễm Nhiễm, đến rồi! Cứ tự nhiên, đừng khách sáo. Ăn bánh không? Chu Lâm mua cho tôi đấy, sợ tôi đói!”
Bạn thấy sao?