4
“Dạo này Tịnh Thu tâm trạng không tốt, một mình ở nhà dễ suy nghĩ lung tung, ấy chỉ muốn có người ăn cùng thôi, không từ chối !”
Đây là lời giải thích mà tôi đã chờ suốt một tiếng.
Tôi càng ngày càng không hiểu giới hạn của Chu Lâm.
“Hôm nay có thể đưa ấy đến văn phòng, ngày mai có phải sẽ đưa ấy về nhà không? Ngày kia chúng ta chia nửa cái giường cho ấy luôn nhé!”
Chu Lâm nhíu mày: “Em linh tinh gì thế?”
Tôi thở dài.
Đôi khi có những tội là do chính mình chuốc lấy.
“Sáng nay hỏi em có thể cho thêm thời gian không, câu trả lời của em là: Không thể!”
Nói xong, tôi đứng dậy định đi.
Chu Lâm lập tức nắm lấy tay tôi.
“Em có ý gì?”
“Chu Lâm, hoặc là đá Hứa Tịnh Thu ra khỏi cuộc sống của chúng ta, hoặc là em đá ra ngoài, tự chọn đi!”
Anh trừng mắt, chằm chằm vào tôi: “Em cứ phải ép như à?”
Tôi nghiến răng: “Em ép ? Lúc muốn cho mẹ góa con côi họ hai trăm nghìn tệ, em còn không chớp mắt đã đồng ý. Nửa năm nay vì Hứa Tịnh Thu, em đã sống cuộc sống của một người vợ có chồng như không. Anh còn muốn em phải thế nào nữa?”
“Chu Lâm, em đã nhẫn nhịn đủ rồi, giờ là lúc phải lựa chọn!”
“Anh không hiểu!” Chu Lâm gầm lên, “Lý Tư không còn, chỉ muốn giúp ấy thôi, tại sao lại khiến em không chịu nổi như ? Giữa và Tịnh Thu trong sạch, tại sao em phải quá lên?”
Tôi thất vọng Chu Lâm.
Tôi chưa bao giờ nghĩ ấy lại có thể giả ngu giả ngơ như thế.
“Buông tay ra!”
Chu Lâm lạnh mặt, càng siết chặt tay tôi hơn.
Trong lòng tôi trào lên cảm giác buồn nôn.
“Tôi bảo buông tay ra!”
Trong lúc giằng co, tôi bất ngờ quay đầu nôn ra.
Chu Lâm lo lắng ôm lấy tôi: “Sao ? Có chỗ nào không khỏe à?”
Tôi khó nhọc thở, với giọng đầy chua chát: “Tôi không sao, chỉ là những lời tôi buồn nôn!”
Chu Lâm siết chặt tay hơn, nắm đến nỗi vai tôi đau nhói.
—---
Tôi và Chu Lâm rơi vào chiến tranh lạnh.
Nhưng dường như ấy đã có sự thay đổi.
Anh ấy vẫn mỗi ngày đi sớm về muộn, tôi không biết ở bệnh viện thế nào, ít nhất ở nhà, không còn đi ra ngoài lúc nửa đêm, cũng không còn những cuộc điện thoại không ngừng nghỉ nữa.
Nhưng tôi lại không cảm thấy khá hơn.
Trong lòng như đè nặng một hòn đá, đôi khi thậm chí tức ngực khó thở.
Tôi không biết mình bị sao.
Tôi không phải là người nhạy cảm về cảm , nếu không cũng sẽ không dung túng cho Chu Lâm hết lần này đến lần khác.
Thế Hứa Tịnh Thu có thể khiến tôi đến mức này, ấy cũng thật sự có tài.
Hôm đó, tôi buồn bực nằm trên giường.
Mơ màng thì cửa phòng ngủ bị mở ra, Chu Lâm bước vào.
Một lát sau, vị trí bên cạnh tôi lún xuống, Chu Lâm ôm lấy tôi qua lớp chăn.
Tôi mở mắt ra.
Anh ấy vùi mặt vào lưng tôi.
Buồn bã : “Đừng giận nữa, sẽ thay đổi!”
Anh ấy sẽ không để Hứa Tịnh Thu đến văn phòng của mình nữa, sẽ không giúp Hứa Tịnh Thu đặt đồ ăn nữa, sẽ không đến nhà Hứa Tịnh Thu một mình nữa, nếu không thể không đi thì sẽ cùng tôi đi.
Anh ấy hứa, sẽ để Hứa Tịnh Thu rời khỏi cuộc sống của chúng tôi.
Thế nên, khi Hứa Tịnh Thu lại một lần nữa gọi điện cho ấy, ống nước trong nhà bị vỡ, không biết phải sao, tôi đi cùng Chu Lâm đến nhà ấy.
Bạn thấy sao?