8
"Chu Lâm, nếu con của chúng ta sinh ra, khi con của Hứa Tịnh Thu và con của chúng ta cùng ốm, sẽ đưa ai đi viện trước?"
"Anh chắc chắn sẽ..." Chu Lâm vội vàng muốn trả lời.
Tôi ngắt lời : "Anh sẽ đưa con của Hứa Tịnh Thu đi viện. Vì ấy chẳng biết gì, không biết đăng ký khám ở đâu, không biết lấy thuốc ở đâu, một cái bệnh viện cũng có thể ấy lạc đường. Có thể ban đầu sẽ cảm thấy có lỗi với con mình, sẽ nghĩ, dù sao nó cũng là con của , có cả đời để đối tốt với nó.
"Rồi dần dần, sẽ không còn chút áy náy ban đầu nữa, tất cả đều trở thành lẽ đương nhiên.
"Con có bố, con bé kia không có, con không thể nhường nó à?
"Nó đã đủ đáng thương rồi, con còn muốn tranh với nó?
"Con đã đủ hạnh phúc rồi, sao còn ích kỷ thế?"
Một đứa trẻ rõ ràng có bố, lại như không có.
Cũng như tôi, rõ ràng có chồng, lại như không có chồng.
"Anh sẽ không, sao có thể chứ?"
Chu Lâm bối rối lắc đầu, lời nhạt nhòa và vô lực.
Tôi : "Không phải sao? Vậy tại sao cứ đối xử với tôi như ?"
Mặt Chu Lâm tái nhợt như tro.
"Anh sẽ thay đổi, Nhiễm Nhiễm, sẽ thay đổi mà!"
Tôi gật đầu: "Tôi tin , tôi không dám đánh cược!"
Một đứa trẻ bị sảy thai có thể khiến nhớ bao lâu?
Một tháng, hai tháng?
Hay là một năm, nửa năm?
Anh chắc chắn sẽ thay đổi.
Không thay đổi thì còn là người nữa sao?
Nhưng, Hứa Tịnh Thu vẫn ở đó, con của ấy vẫn ở đó, tất cả các vấn đề vẫn còn.
Anh có thể tàn nhẫn, không quan tâm, không để ý sao?
Đến lúc đó chẳng phải lại là một vòng tuần hoàn khác thôi sao!
So với việc chờ tỉnh ngộ, tôi tin vào việc sai lầm lặp lại nhiều hơn.
—---
Hứa Tịnh Thu nhắn tin cho tôi: 【Chị sẽ ly hôn đúng không!】
Tôi cau mày.
Ban đầu không muốn đáp lại ấy, cuối cùng vẫn không nhịn mà trả lời: 【Làm người đi!】
Chu Lâm xóa tất cả các cách liên lạc với Hứa Tịnh Thu trước mặt tôi.
Trước khi xóa, tôi thấy vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Thái độ của Chu Lâm khiến Hứa Tịnh Thu hoảng loạn.
Người phụ nữ này rốt cuộc không phải kiểu nhân vật có thể sống sót qua tám mươi tập trong hậu cung.
Vài ngày trước, cha của Lý Tư bị huyết áp cao phải nhập viện.
Nghe vợ của Lý Tư ngày đêm chăm sóc không rời.
Thật là cảm biết bao!
Nhưng Hứa Tịnh Thu đâu biết chăm sóc người khác?
Cô ấy thậm chí còn không chăm sóc tốt con mình!
Nhưng có lẽ đây là cách duy nhất để ấy tiếp cận Chu Lâm.
Kết hợp với những tin nhắn ấy gửi cho tôi, ấy muốn gì, không cần cũng rõ.
Nhưng tôi không ngờ ấy lại nhanh như .
Tối hôm đó Chu Lâm không về đúng giờ.
Đến nửa đêm, Hứa Tịnh Thu gửi cho tôi hai bức ảnh khiêu dâm.
Cô ấy đã lên giường với Chu Lâm.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ: Quả nhiên là !
—--
Tôi chờ Chu Lâm cả đêm.
Sáng hôm sau, khi tôi mở cửa, Chu Lâm đang dựa vào tường.
Tôi không biết đã đứng đây bao lâu.
Nhưng những đầu lọc thuốc lá đầy dưới chân cho tôi biết, thời gian chắc chắn không ngắn.
Anh ngước mắt tôi, cố gắng nặn ra một nụ khó coi: "Nhiễm Nhiễm, em đói không? Em muốn ăn gì, đi cho em."
Tôi lắc đầu: "Anh sai rồi! Anh nên với tôi: Tạ Nhiễm, chúng ta ly hôn đi!"
Chu Lâm lảo đảo: "Em biết hết rồi!"
Tôi im lặng.
Anh đột ngột tiến lên một bước định nắm lấy tôi.
Tôi liên tục lùi lại.
Bạn thấy sao?