9
Anh đứng sững tại chỗ, yếu ớt : "Anh uống say rồi, Nhiễm Nhiễm, không muốn đâu, chỉ là uống say thôi!"
Tôi đã chán ngấy sự tự lừa dối của .
"Chu Lâm, là bác sĩ, giờ định với tôi rằng rượu đã có thể điều khiển người khác những việc mà họ không muốn sao? Đã đến mức này rồi sao?
"Chu Lâm, nó chỉ là rượu thôi mà.
"Tôi không tin vào chuyện say rượu bậy, tôi chỉ tin vào việc mượn rượu hẹn hò!"
Chu Lâm siết chặt nắm .
"Em cố ý đúng không?"
"Cái gì?"
"Hứa Tịnh Thu đã cho xem lịch sử trò chuyện của hai người, thực ra em chỉ muốn ấy gì đó, em chỉ đợi phạm lỗi, đúng không?"
Thất vọng đến cùng cực, con người hóa ra vẫn có thể bật .
"Hóa ra nếu tôi đợi một chút thì cũng sẽ phạm lỗi, may mà tôi không tha thứ cho !"
—--
Tôi và Chu Lâm đã ly hôn.
Anh ấy ra đi với hai bàn tay trắng, để lại tiền, nhà, xe đều cho tôi.
Cuối cùng chỉ có một cầu: "Nhiễm Nhiễm, em đừng hận !"
Tôi không trả lời.
Hận ư?
Làm gì đến mức phải dùng những cảm mãnh liệt như !
Tôi dán lại lớp phim cho chiếc xe, từ màu đen trầm mặc thành màu đỏ chói mắt, nội thất cũng thay đổi, bao gồm cả ghế ngồi.
Chiếc xe trông hoàn toàn mới.
Hôm đó, tôi tìm thấy dụng cụ tập thể dục của Chu Lâm trong tủ, ấy mua rồi không bao giờ dùng, ấy quá bận, lúc đầu là bận bệnh viện, sau đó là bận Hứa Tịnh Thu.
Thế là tôi chuyển đồ cho cậu học sinh cấp ba dưới tầng.
Cậu ấy rất vui, mẹ cậu ấy còn cho tôi một túi cà chua.
Chu Lâm cũng không mang gối của mình đi, cái gối cao su thiên nhiên ấy mua, đắt không tưởng, đúng là rất thoải mái.
Đồ đã dùng qua không tốt để cho người khác, tôi ném vào thùng rác.
Nhân tiện tôi thay hết bộ đồ giường.
Chu Lâm thích màu tối, thực ra tôi thích màu sáng hơn.
Có vài cuốn sách về lâm sàng của Chu Lâm kẹp trong giá sách của tôi.
Nghĩ một chút, tôi gửi thẳng đến bệnh viện.
Tôi thu gom những món quà tặng tôi, đăng lên sàn đồ cũ, bán cũng khá .
Tôi dần dần loại bỏ dấu vết của Chu Lâm khỏi cuộc sống của mình.
Quá trình này cũng khiến tôi rơi không ít nước mắt.
Dù sao ấy cũng là người đàn ông đã đi cùng tôi từ thời áo trắng đến khi mặc váy cưới!
Tất cả những việc này không khó.
Khó nhất thực ra là đôi bên gia đình.
Chúng tôi lặng lẽ ly hôn, khi họ biết thì mọi chuyện đã rồi.
Mẹ và mẹ tôi đều khóc trước mặt tôi.
Một người mắng tôi bốc đồng, một người mắng con trai bà không hiểu chuyện.
Tôi giải thích với họ về mâu thuẫn giữa tôi và Chu Lâm, giấu chuyện Chu Lâm và Hứa Tịnh Thu lên giường.
Đó coi như giữ thể diện cho cả hai.
Nhưng Hứa Tịnh Thu lại không cần thể diện đó.
Cô ấy ép cưới đến nhà Chu Lâm.
Cô ấy : nếu không kết hôn, ấy sẽ công khai chuyện của mình và Chu Lâm.
Cha mẹ Chu Lâm suýt phải nhập viện vì tức giận, mẹ tôi cũng chuyển mục tiêu, bắt đầu mắng Chu Lâm.
Nhưng cuộc sống của tôi vẫn tiếp tục.
Tôi một mình đi , một mình về nhà, một mình tận hưởng thời gian riêng tư.
Chẳng bao lâu tôi cũng thích nghi .
Mẹ tôi hỏi: "Con còn muốn kết hôn nữa không?"
Tôi từ chối nhẹ nhàng: "Chắc là không!"
Mẹ tôi nghe lại bắt đầu khóc, Chu Lâm đã đời tôi.
Thật đau đầu.
Nhưng thực ra tôi muốn , có rất nhiều cách để tôi có hạnh phúc, hôn nhân ngược lại là rủi ro nhất!
Suỵt!
Lời này chỉ là cảm nhận của tôi, không áp dụng cho tất cả mọi người đâu!
Bạn thấy sao?