1
Màn hình khóa điện thoại của tôi là hình Thần Tài.
Mỗi sáng mở mắt ra, việc đầu tiên tôi là thành tâm cúi lạy ba cái.
Cầu mong Thần Tài để mắt đến mồ côi nghèo khổ đang lưu lạc chốn nhân gian này.
Tiếc là, e rằng ngài kết nối mạng không tốt, tín hiệu thường xuyên báo lỗi 404.
Vậy nên, số dư trong thẻ cơm của tôi cũng kiên cường giữ ở mức… hai con số quanh năm.
Tháng này còn đúng một tuần nữa, trong thẻ chỉ còn 20 tệ.
Đây là toàn bộ tiền mặt tôi có.
Cũng là sinh mệnh của tôi trong bảy ngày tới.
Bạn cùng phòng Lâm Phi Phi đẩy nửa suất cơm gà kho còn thừa về phía tôi, đầy vẻ lo lắng.
“Tiểu Mãn, hôm nay cậu còn xanh xao hơn hôm qua, cứ thế này chắc sắp thành tiên thật rồi.”
Tôi vừa gảy cơm vừa trả lời qua loa trong miệng.
“Thành tiên cũng hay, tiên thì khỏi phải ăn.”
Cô ấy thở dài, không gì thêm.
Tôi hiểu ý ấy, tôi biết sao ?
Tiền lương thêm phải tuần sau mới nhận.
Nghèo giống như cái bóng, tôi đi đâu nó theo đến đó.
Hạ đường huyết là “người trung thành” của tôi, thỉnh thoảng lại nhảy ra nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Vừa mới phút trước còn đang bàn kế hoạch với , phút sau trước mắt tôi tối sầm.
Suýt nữa thì biểu diễn màn ngã sóng soài giữa sân.
Lâu dần, trong khoa ai cũng biết.
Tôi – Đinh Tiểu Mãn – người gầy, ít , ví rỗng hơn cả mặt.
Chị y tá ở phòng y tế còn cho tôi hẳn một cái “thẻ khách quen”.
Dù là , tôi chẳng nổi.
Bởi nằm trên giường phòng y tế, hít mùi thuốc sát trùng, bụng tôi kêu còn to hơn tiếng còi xe cứu thương.
Dù nghèo đến mức túi kêu leng keng, tinh thần học tập của tôi chẳng thua kém ai.
Tôi là người duy nhất trong khoa đạt trọn bộ học bổng quốc gia và giải nhất học bổng cấp trường.
Bạn bè gọi tôi là “vua của các vua cày cuốc”.
Tôi chỉ muốn dùng tri thức để thay đổi số phận, tiện thể đổi những tấm bằng khen kia thành những tờ tiền đỏ chót.
Ngoài việc học, tôi còn tham gia Ban chấp hành Đoàn, phụ trách mảng lên kế hoạch hoạt .
Lễ hội văn hóa trường vừa kết thúc mấy hôm trước, sự kiện “Hội chợ phong cách quốc phong” do tôi lên ý tưởng đã bùng nổ khắp mạng xã hội.
Cả hiệu trưởng cũng đích thân tới đóng dấu công nhận.
Nhìn hoạt thành công, cảm giác thành tựu trong lòng tôi lập tức bị cơn đói cuốn sạch.
Kế hoạch có thể thức trắng đêm để viết, cơm thì không thể không ăn.
Những lúc như , tôi luôn không tránh khỏi việc nghĩ đến Kim Thiển Thiển.
Cô ấy là truyền thuyết của trường chúng tôi.
Một “cục tiền” biết đi, biết thở.
Chiếc váy mặc, chỉ một sợi chỉ thôi cũng có thể đắt hơn toàn bộ gia sản của tôi.
Khi tôi đang vò đầu bứt tai trong thư viện vì một kiến thức khó, có thể ấy đang tận hưởng nắng vàng trên một hòn đảo tư nhân nào đó.
Khi tôi đi bộ năm cây số để tiết kiệm hai tệ tiền xe buýt, thì có lẽ ấy đang ngồi ghế phụ của chiếc siêu xe giới hạn, băn khoăn không biết trà chiều hôm nay nên ở Paris hay Milan.
Đó chính là sự chênh lệch của thế giới.
Tôi ngưỡng mộ ấy, thậm chí có chút ghen tị.
Nếu tôi có điều kiện như ấy, liệu có thể dồn toàn bộ sức lực vào thứ mình thích, chứ không phải ngày ngày lo nghĩ xem bữa sau ăn gì?
Nghèo, thật sự sẽ bóp nghẹt mọi trí tưởng tượng của con người – ngoại trừ trí tưởng tượng về đồ ăn.
________________
Cuộc đời Kim Thiển Thiển không chỉ có tiền, mà còn có Thẩm Nhất Chu.
Thẩm Nhất Chu, Chủ tịch hội sinh viên.
Nam thần của Đại học Kinh Đô, một nhân vật như bước ra từ tiểu thuyết.
Anh giống như mặt trời buổi trưa, chói chang đến mức không thể thẳng.
Cách Kim Thiển Thiển theo đuổi cũng giống hệt cái tên của – cao ngạo và phô trương.
Quà tặng là máy chơi game đời mới nhất.
Lý do: “Anh ơi, công việc hội sinh viên vất vả quá, phải biết kết hợp việc và nghỉ ngơi nha.”
Hội sinh viên tổ chức team building, thẳng tay bao trọn phòng tiệc đắt nhất, mỹ từ gọi là “góp sức cho tổ chức”.
Cả Đại học Kinh Đô ai cũng biết, tiểu thư Kim Thiển Thiển đã để mắt tới Thẩm Nhất Chu.
Thái độ của Thẩm Nhất Chu trước chuyện này, mãi mãi là nụ lễ phép mà xa cách.
Anh sẽ nhận quà, sau đó quyên số tiền tương đương cho quỹ hỗ trợ sinh viên nghèo của trường.
Anh sẽ tham gia team building, luôn là người đến sớm nhất và về muộn nhất, sắp xếp mọi thứ đâu ra đó.
Không sơ hở, khiến người khác chẳng tìm điểm để bắt bẻ.
Song song với tiếng tăm của Thẩm Nhất Chu, còn có Phó bí thư Ban chấp hành Đoàn – Hạ Xuyên.
Nếu Thẩm Nhất Chu là làn gió xuân ấm áp, thì Hạ Xuyên là khối băng ngàn năm không tan.
Bạn thấy sao?