Thanh Mai Trúc Mã – Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi tức muốn học máu.

"Mỗi ngày cậu chơi bóng nhảy nhót, áo hở hết lên, cơ bụng chắc bị không biết bao nhiêu nam thanh nữ tú nhìn thấy rồi. Ai cũng thấy rồi sao tới tôi lại không được?"

"Không được là không được! Ai bảo cậu không chịu đến coi tôi chơi bóng?"

"Trời đất đại ca ơi, giữa mùa hè nóng như thiêu, thể lực trâu bò như cậu thì chịu được, còn tôi ra ngoài không chừng say nắng lăn đùng luôn đó!"

Nghe vậy, Lục Triều bật cười lạnh:

"Tôi chơi bóng ở nhà thi đấu trong khu chung cư, có điều hòa đàng hoàng."

"Thì… đoạn đường đi tới đó cũng vừa nắng vừa nóng mà…"

Tôi chống chế, nói cứng.

Mặt Lục Triều vốn đã đen, giờ đen hơn nồi đất.

"Hơ hơ, tháng trước idol cậu thích tham gia lễ hội âm nhạc ngoài trời, trời bốn mươi độ, cậu vẫn đứng lì một ngày không thấy than nắng?"

"Chuyện đó sao giống nhau được? Tôi phát hiện cậu dạo này cố chấp dữ lắm luôn á."

"Tôi cố chấp đó, không cho sờ là không cho sờ. Cút về ngủ đi, không tôi đá bay xuống lầu bây giờ."

"Được rồi được rồi, hè này mà tôi còn nói chuyện với cậu nữa thì tôi là chó!"

Tôi bực bội giơ ngón giữa, giận đùng đùng đứng dậy đi ra cửa.

Chưa kịp mở cửa thì bị cậu ta bất ngờ kéo lại.

"Khoan đã."

Tôi ngoái đầu khinh khỉnh nhìn cậu ta, khóe môi nhếch lên đầy khiêu khích:

"Sao đấy, đồ chó con, hối hận rồi hả?"

Lục Triều mặt tỉnh bơ, móc điện thoại từ túi sau quần tôi ra, thao tác vài cái rồi nhét lại.

"Cái group phúc lợi kia tôi thoát giùm cậu rồi. Bớt tò mò mấy thứ vô bổ đó đi."

Rồi không để tôi kịp phản ứng, cậu ta thẳng tay… đuổi tôi ra khỏi nhà.

Về đến nhà, tôi vừa nằm úp mặt xuống giường thì thân gọi video call.

"Tang Du, sao tự dưng cậu rời nhóm thế? Mấy cái clip đó cậu xem xong nhanh vậy hả?"

Tôi mệt mỏi đáp:

"Xem được nửa cái thì cái đồ khốn Lục Triều giật luôn điện thoại, tự tay thoát nhóm."

"Ối giời ôi, chiếm hữu ghê chưa~ Không cho cậu ngắm body thằng khác luôn rồi!"

"Liên quan gì đâu chứ?"

Tôi giải thích ngắn gọn:

"Tôi tưởng cái group phúc lợi cậu kéo tôi vào là group mã giảm giá đồ ăn, nên mới kéo cả cậu ta vô… Ai ngờ cậu tặng tôi cái group 'phúc lợi màu sắc' như vậy, tôi tối nay suýt c.h.ế.t về mặt xã hội luôn rồi, giờ chỉ muốn nhảy lầu thôi."

"Hahahahaha— rồi sau đó sao nữa?"

Con nhỏ cười như vịt đực kêu, truy hỏi tiết tiếp theo.

Tôi ho nhẹ, nói bừa cho qua:

"Rồi… rồi thì cậu ta lấy máy tôi tự thoát group, không cho tôi xem tiếp."

"Khoan đã nào. Mười một giờ đêm, dù hai cậu có là hàng xóm tầng trên tầng dưới, cũng không nên ở chung một phòng đâu nhỉ?"

Nó giọng trêu ghẹo.

"Thú nhận mau đi, có phải ở bên nhau lâu ngày rồi cảm nảy nở, cuối cùng cũng chịu mở lòng nhau rồi đúng không?"

Không hiểu sao, ai quen tôi với Lục Triều cũng bảo tụi tôi kiểu gì cũng sẽ cưới nhau.

Hồi đó bị chọc miết, tôi từng cáu đến mức nói thẳng:

"Đã nói là thân, thân cả đời, mấy người cứ nói mấy chuyện buồn nôn đó gì?"

Nói xong quay lại thì thấy mặt Lục Triều trầm hẳn.

Thấy chưa.

Cậu ta cũng thấy mấy câu đó ngớ ngẩn hết sức.

Từ đó về sau không còn ai dám nói tôi với Lục Triều sẽ lấy nhau nữa, chỉ còn con thân vẫn cứ lâu lâu chọc ghẹo bóng gió.

Tôi thở dài phản bác:

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thanh-mai-truc-ma-cnwo/chuong-3.html.]

"Làm gì có chuyện đó. Cậu ta là em kiêm con trai tôi, nhau với cậu ấy khác gì hai bàn tay trái phải tự nhau, kỳ cục thấy mồ."

"Tôi chỉ sang nhà cậu ta cãi nhau một trận, dạy cho cậu ta cách người thôi."

"Haiz, tội nghiệp Lục Triều ghê…"

Con nhỏ của tôi kéo dài giọng đầy ẩn ý.

Không biết là nó tin hay không tin nữa.

Tôi tức giận nói:

"Tội nghiệp cái đầu cậu ta! Cái tên c.h.ế.t tiệt đó, lát nữa nói chuyện với cậu xong, tôi còn phải spam sticker mắng cho một trận nữa kia!"

"Đầu óc cậu á… tôi thua rồi. Có chữa khỏi cũng chỉ biết chảy nước miếng thôi…"

Nó lầm bầm, thở dài:

"Xem ra cần đến đội bảo vệ là tôi ra tay một chút mới được."

"Gì cơ?"

Tôi không hiểu nó đang lảm nhảm cái gì nữa.

Nó cười tủm tỉm:

"Ý tôi là, đúng lúc tôi có chuyện muốn nhờ cậu nè."

"Gì vậy?"

"Lục Triều trúc mã của cậu đang độc thân đúng không? Chưa có đúng không?"

"Ừ, cậu ta chưa từng ai."

"Vậy cậu gửi WeChat của cậu ta cho tôi đi."

Tôi nghi ngờ:

"Cậu cần WeChat cậu ta gì?"

Chỉ nghe tiếng nó trong điện thoại vang lên:

"Tôi định tán cậu ta đó. Đẹp trai vậy, tôi muốn cậu ấy."

"..."

Nụ cười trên khóe môi tôi vô thức nhạt đi một chút.

Tôi sững người:

"Cậu thích cậu ta?"

"Ừ. Lần trước tới trường chơi với cậu, tôi đã trúng tiếng sét ái với Lục Triều. Từ đó đến giờ vẫn nhớ hoài. Cho nên, bảo bối à, cầu xin cậu giúp tôi bà mối nha~"

Nó nói bằng giọng nũng nịu, dịu như đường mật.

Tôi đáp:

"Được thôi."

Nhưng vẫn cố gắng cảnh báo:

"Nhưng Lục Triều chưa chắc sẽ đồng ý kết đâu. Cậu không biết chứ, cậu ta không thân thiện với con lắm, sợ phiền, rất ít khi chấp nhận kết từ người lạ. Tôi sợ cậu sẽ bị thái độ của cậu ta tổn thương."

"Không sao, cậu gửi cho tôi là được. Tôi có cách của tôi."

"Thế thì tốt."

Cúp cuộc gọi xong, tôi không nghĩ nhiều, gửi luôn danh thiếp của Lục Triều cho cậu ta.

Nhưng nhìn emoji hạt đậu thẹn thùng mà nó gửi lại, trong lòng tôi chợt có cảm giác kỳ lạ.

Giống như ly rượu vang ủ quá lâu...

Hậu vị không ngọt như mong đợi, chỉ thấy…

Vị này… hơi chua.

Tối đó, thân tôi liên tục gửi tin nhắn cập nhật hình.

"Vừa gửi lời mời là Lục Triều đồng ý luôn nè! Bước đầu theo đuổi thuận lợi!"

"Với lại mình chat với cậu ấy, cậu ấy cũng reply liên tục luôn, còn chủ bắt chuyện nữa, đâu có lạnh lùng như cậu nói đâu~"

Nó còn gửi ảnh chụp màn hình đoạn hội thoại.

Tuy nội dung đã bị mờ, vẫn nhìn ra Lục Triều chủ nhắn tin rất nhiều.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...