Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Tôi quay đầu, vội vàng đẩy đẩy Lục Triều mặt cậu ta tối sầm lại từ nãy.
"Cậu ngẩn ra đó gì? Mau đi theo ấy đi chứ."
Bạn tôi khoát tay:
"Thôi khỏi, người ta giờ hết tâm trạng đi với mình rồi~"
Nói xong liền cười cười… bỏ đi thật.
Tôi bực mình quay sang định mắng Lục Triều là đồ vô dụng, thì một chai thuốc trị cảm nắng đã đưa đến trước mặt.
Mùi khá hăng.
Nhưng chỉ ngửi thôi, đầu óc tôi đã thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
"Uống đi."
"Cậu kiếm đâu ra thuốc vậy?"
"Thấy có người mang cả hộp, tôi xin mua một chai."
Tôi lắc đầu:
"Vậy cậu giữ cho tôi uống đi. Cô ấy chơi cả ngày mặt đỏ gay, nhỡ đâu bị say nắng thật."
"Người ta khỏe re kìa, cậu lo cho bản thân mình trước được không?"
"Tôi có sao đâu?"
"Bản thân tôi sắp ngất rồi mà còn không biết. Ngốc như cậu, thả ra ngoài chắc không ai muốn rước."
Lục Triều tóm lấy mặt tôi, bực mình bóp nhẹ rồi dốc thuốc vào miệng tôi luôn.
Thuốc vừa cay vừa đắng.
Nhưng có tác dụng thật.
Tôi uống thêm nửa chai nước đá súc miệng, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn nhiều.
Nhìn cậu ấy lấy khăn giấy giúp tôi lau miệng, đầu lưỡi tôi khẽ chạm răng trong một giây do dự, tôi không nhịn được hỏi:
"Lục Triều, nếu sau này cậu hẹn hò với thân tôi thật, cậu còn đối xử với tôi thế này không? Còn quan tâm tôi nữa không?"
Trông Lục Triều có vẻ như kiểu trai hư, thực ra bên trong rất nghiêm túc.
Nếu ai thật sự cậu ấy, chắc chắn sẽ được chăm sóc chu đáo lắm.
"Không đâu."
"Tại sao?"
"Vì tôi chỉ đối xử thế này với người mình thích thôi."
Cậu ấy nói câu đó với ánh mắt sáng rực, kèm theo một thứ cảm mà tôi không tài nào hiểu nổi.
Cũng đúng thôi.
Ai mà đã rồi còn đặt thân khác giới lên hàng đầu chứ.
Tôi cúi đầu bối rối, giọng uể oải:
"Đồ mê . Cũng coi như tạm xứng với thân tôi đi. Thôi được, sau này cậu chăm sóc cậu ấy cho tốt vào."
"Thế còn cậu?"
"Tôi... Tôi là người lớn rồi, cần gì một thằng như cậu chăm sóc nữa?"
Lục Triều nắm tờ khăn giấy vừa lau miệng tôi trong tay, mặt khó chịu:
"Nhưng người tôi muốn chăm sóc… không phải ấy."
"!!"
"Vãi thật, cậu dám một chân đạp hai thuyền hả?!"
Tôi nổi giận, chỉ thẳng mặt cậu ta định mắng tới bến.
Lục Triều liếc tôi một cái, nhướng mày, mặt khó chịu:
"Tôi với cậu hôm nay chỉ đang diễn kịch thôi."
"Hả??"
Tôi sững người:
"Diễn kịch? Vậy thân tôi nói thích cậu… là giả à?"
"Giả. Tụi tôi diễn để thử xem người tôi thích có để ý tôi không."
"Vậy… vậy người cậu thích là ai?"
Là hoa khôi khoa bọn họ?
Hay là hội trưởng câu lạc bộ mỹ thuật?
Hoặc học bá nổi tiếng trong ngành?
Hay… là chị hàng xóm kế bên?
Hôm nay mấy người đó cũng đến đây chơi sao?
Tôi chẳng thấy ai cả…
Trong đầu tôi quay cuồng với hàng loạt cái tên quen thuộc, tim càng lúc càng nặng trĩu.
Cậu ấy… thật sự có người mình thích.
Nghĩa là sau này sẽ không còn đối xử tốt với tôi như trước nữa.
Đúng lúc đó, Lục Triều khẽ gọi:
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thanh-mai-truc-ma-cnwo/chuong-5.html.]
"Tang Du."
"Tôi nghe đây, cậu nói đi."
Tôi lập tức nghiêm túc ngồi thẳng, vểnh tai lên, độ chậm hiểu vẫn cao như mọi khi.
Khóe môi Lục Triều co giật, cậu ta thở dài một tiếng:
"Tôi nói người đó… là Tang Du."
"..."
"Là tôi?"
Tôi ngơ ngác đưa tay chỉ vào mình, đầu óc như bị treo.
Lơ mơ mộng mị, ngón tay tôi bị cậu ấy cúi đầu… hôn khẽ một cái.
Đôi môi hay cãi nhau chua ngoa của cậu ấy… lại mềm hơn tôi tưởng.
Mềm hơn cả lớp da mỏng trên tay tôi.
Chạm vào, rồi buông ra.
Lục Triều ngồi thẳng dậy, giọng khàn khàn, yết hầu khẽ :
"Ừ, là cậu."
Bạn thân tôi quay lại với vẻ mặt “nhiệm vụ hoàn thành, thành công lùi vào bóng tối”, trong lúc đó thì tôi đang ngồi nghiêm túc dưới bóng râm.
Lục Triều thì đang xếp hàng đi mua bia bơ cho tôi.
"Thế nào rồi chị em, thông suốt chưa? Diễn xuất đỉnh cao của tôi không bị uổng phí chứ?"
Tôi thở dài, giọng yếu xìu:
"Chưa… tôi nghi ngờ hai người thông đồng diễn kịch để trêu tôi."
Bạn thân tôi sụp đổ.
Nó nghẹn họng không biết nên nói gì.
"Không phải chứ? Cậu ghen rõ rành rành như vậy, người ta cũng tỏ rồi, mà cậu còn tưởng là diễn trò?"
"Tôi có ghen hồi nào?"
Nó chỉ thẳng tôi từ trên xuống dưới, nói thẳng:
"Tôi với Lục Triều đứng gần một chút là cậu cúi mặt."
"Tụi tôi nói chuyện vài câu là cậu bứt tay, bứt ngón."
"Tụi tôi cố liếc mắt đưa , là cậu như muốn khóc đến nơi."
Tôi nhăn mặt:
"Đùa à, có nghiêm trọng vậy không?"
"Có! Rất có! Chị em à, Lục Triều thích cậu, ai cũng biết, chỉ có cậu là không biết! Mà cậu cũng thích cậu ấy, chẳng qua chưa nhận ra thôi!"
"Đừng có nói là cậu với cậu ấy chỉ là bè!"
"Ở đâu ra khác giới nào mà vừa có tính chiếm hữu, vừa buồn khi thấy người ta gần gũi với người khác không?"
Những lời của thân như búa tạ đập thẳng vào đầu tôi.
Trên đường lái xe về nhà, tôi không nói một lời.
Lục Triều cũng không nhiều lời, ngón tay gõ gõ lên vô lăng càng lúc càng gấp, như để lộ sự nôn nóng trong lòng.
"Tang Du."
Cậu ta là người vỡ bầu không khí im lặng trước.
Tôi theo phản xạ ngồi thẳng lưng:
"Gì… gì thế?"
"Không gì cả. Chỉ muốn hỏi tối cậu về nhà tính gì?"
"Tắm, lướt điện thoại, đi ngủ."
Cậu ta nghiến răng ken két:
"Cậu không thể dành chút thời gian suy nghĩ về lời tỏ của tôi sao?"
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, đỏ cả cổ.
May mà trong xe hơi tối, không ai thấy.
Tôi cố bộ gắt gỏng:
"Không muốn nghĩ."
"Tại sao?"
"Không tại sao hết."
"Vậy là cậu không thích tôi?"
"......"
Tôi mở miệng rồi lại không biết nói gì.
Thấy tôi im lặng, mặt Lục Triều càng lạnh hơn, cậu ta trầm giọng:
"Tang Du, chỉ cần cậu nói không thích tôi, hoặc không muốn gặp tôi nữa, tôi sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện tôi thích cậu."
"Để cậu không thấy phiền, tôi sẽ sang nước ngoài thăm ông nội suốt kỳ nghỉ hè."
"Dù sao tụi mình học khác ngành, không nhắn tin thì đến trường cũng chẳng gặp nhau."
"Và tôi cũng sẽ không lo cho cậu nữa, không thân thiết như trước, chúng ta chỉ là hàng xóm bình thường."
Bạn thấy sao?