Thanh Mai Trúc Mã – Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảm giác bị Lục Triều phớt lờ là thứ tồi tệ nhất trên đời.

Hồi cấp ba, tôi từng ngu ngốc dính vào chuyện sớm, quen một thằng tóc vàng hoe.

Ngay hôm sau, Lục Triều phát hiện ra, báo luôn với giáo viên chủ nhiệm.

Ba mẹ tôi hợp lực dạy dỗ tôi một trận nhớ đời.

Lúc đó tôi tức lắm, hùng hổ đi tìm Lục Triều tính sổ, cậu ta hoàn toàn lơ tôi.

Không đi học cùng, cũng không ngồi cạnh trong lớp.

Không lặng lẽ bài tập giùm khi tôi mải chơi, không kéo tay tôi lúc chạy thể dục đến muốn xỉu, không xếp hàng mua món sườn chua ngọt tôi thích trong căng tin.

Thậm chí gặp nhau ngoài hành lang hay trong khu chung cư, cũng không thèm liếc mắt.

Ban đầu tôi cũng cứng đầu, bơ lại luôn.

Cậu ta lạnh? Tôi còn lạnh hơn.

Kết quả chưa đầy hai ngày, tôi đã khóc chạy đến xin giảng hòa.

Tên phát xít đó bắt tôi thề sẽ không sớm nữa, chăm chỉ học hành, chúng tôi mới lành lại.

Cái khoảng thời gian bị cậu ta chiến tranh lạnh đúng là ác mộng.

Đến mức sau này lên đại học, có người tỏ với tôi, phản ứng đầu tiên của tôi không phải vui, mà là… sợ Lục Triều giận không thèm nói chuyện với tôi nữa.

Thế là cứ vậy… ế tới giờ.

Tôi bị cái đồ chó c.h.ế.t này nắm thóp quá chặt rồi.

"Lục Triều, cậu có cần phải ép người đến mức này không?"

"Vậy rốt cuộc câu trả lời của cậu là gì?"

Tôi ngồi ghế phụ, gãi đầu gãi tai.

"Cậu cũng biết tôi phản ứng hơi chậm… cho tôi chút thời gian suy nghĩ được không?"

"Bao lâu?"

"Hmm… nửa năm?"

Tôi tự thấy mình đã nói quá đáng lắm rồi.

Lục Triều không nói không rằng, đổi làn vượt xe trước một cách dứt khoát, cười lạnh khiến da đầu tôi tê rần, đành tự giác giảm thời hạn.

"Ba tháng? Ba tháng được không?"

Cậu ta vẫn cười nhạt.

Tôi sắp sụp đổ.

"Một tháng? Không được nữa hả? Hai tuần! Hai tuần là tận đáy rồi đấy!"

Lục Triều thôi cười, thẳng thừng chốt:

"Một tuần."

"Má, Lục Triều, cậu có cần dồn người ta đến đường cùng thế không?!"

"Đối với cái thể loại vô tâm vô phổi như cậu, phải dùng biện pháp áp lực cao mới có hiệu quả, không thì mãi cũng chẳng nghĩ ra đâu."

Chết tiệt.

Tôi giơ ngón giữa về phía cậu ta.

Lục Triều không khách sáo, đập tay tôi ra.

Sau hôm đó, chúng tôi vẫn thường xuyên chơi với nhau như trước.

Chỉ là… có thêm chút ngượng ngùng, thêm chút mơ hồ khó gọi tên.

Trong lúc giỡn, cậu ta không nhắc lại chuyện tỏ .

Có ngày tôi suýt tưởng hôm đó là ảo giác thì…

Cậu ta nhắn tin cho tôi:

"Còn ba ngày."

"......"

Chết tôi rồi.

Không phải ảo giác.

Mẹ tôi thấy tôi lăn qua lộn lại điên cuồng trên sofa như lợn ăn tết, mặt đầy nghi hoặc:

"Tang Du, con sao thế? Bị ma nhập hả?"

Tôi cố giả vờ bình tĩnh ngồi dậy:

"Không sao ạ, con đói bụng thôi. Nhà mình còn đồ ăn vặt không?"

"Hết rồi."

"Hả? Không phải mẹ vẫn hay mua sẵn cho con ăn đó sao?"

Mẹ tôi phì cười:

"Con tưởng là mẹ mua á? Toàn là Tiểu Triều mua cho con đấy."

"Lục Triều?"

"Ừ, chứ còn ai nữa."

"Sao mẹ chưa bao giờ nói cho con biết?"

"Cậu ta không cho nói, mẹ chỉ giữ lời thôi. Nhưng giờ mẹ nghĩ… chắc cũng không cần giấu nữa rồi."

Mẹ trêu tôi xong liền vui vẻ về phòng.

Tôi đỏ bừng cả mặt, ngẩn ngơ ngồi nhìn trần nhà.

Chỉ là một chuyện nhỏ thôi.

Khi con trai theo đuổi con , phần lớn đều bắt đầu bằng mấy hành thuần khiết như… mua đồ ăn vặt.

Không có hoa, không có trang sức đắt tiền, lại càng không có màn tỏ long trời lở đất như trên phim.

Bình thường.

Nhưng lại khiến người ta thấy ấm áp từ tận đáy lòng.

Nghĩ kỹ lại mới thấy…

Mối quan hệ giữa tôi và Lục Triều giống hệt một trò chơi nuôi dưỡng kéo dài vô hạn.

Từ lúc tập đi chập chững, đến tuổi dậy thì rực rỡ, rồi trưởng thành.

Hai mươi năm cuộc đời, từng dấu mốc đều có cậu ấy bên cạnh.

Tình cảm tôi dành cho cậu ấy thay đổi lúc nào, tôi cũng chẳng biết.

Nhưng giờ nghĩ lại thì thấy nó vốn dĩ… chẳng có gì đặc biệt.

Chỉ là cậu ấy mua đồ ăn cho tôi.

Chỉ là cậu ấy luôn ở cạnh tôi người thân từ nhỏ từng chút một… bước lên vị trí số một trong lòng tôi.

Chỉ là, tất cả những việc mà người lớn nói là chỉ có thích mới , thì suốt hai mươi năm qua, cậu ấy đã cho tôi… không thiếu một lần.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thanh-mai-truc-ma-cnwo/chuong-6.html.]

Nói cách khác, từ đầu đến cuối Lục Triều vẫn luôn thích tôi.

Có lẽ, từ một buổi trưa bình thường nào đó nhiều năm trước, cậu ấy bỗng muốn… nắm lấy đuôi tóc tôi.

Và giờ đây, tôi cũng vậy.

Nếu trò chơi nuôi dưỡng này có thời điểm " đảo"…

Thì tôi nghĩ, đó sẽ là phần đời còn lại của tôi.

Và tôi nghĩ, tôi có thể…

Trả lời Lục Triều trước thời hạn rồi.

Tôi không màng mang giày, xỏ tạm đôi dép lê rồi lao thẳng lên lầu.

Thình thình thình…

Tôi gõ mạnh cửa nhà Lục Triều.

Cậu ta mở cửa ra, thoáng bất ngờ khi thấy tôi.

"Trời tối thế này rồi, tự nhiên chạy sang nhà tôi gì?"

Nói rồi, mắt cậu ta híp lại, đầy cảnh giác:

"Không lẽ lại lén lút rủ tôi xem phim 'giáo dục giới tính' nữa hả?"

"Đừng mơ, cái group phúc lợi đó tôi rời rồi."

Tôi cười nhạt:

"Xem thường ai đấy? Tôi sớm thoát khỏi mấy trò thấp kém đó rồi, được chưa?"

"Thật hả?"

"Thật mà… À mà cậu nói thật đã rời group? Vậy cậu có lưu mấy video đó không?"

"......"

Lục Triều cười giả tạo:

"Thật sự rời rồi, không lưu."

Khốn nạn.

Mắt tôi rơm rớm.

Tôi còn chưa kịp xem cái nào cho đàng hoàng đâu!

Tôi nghiến răng nghiến lợi:

"Được rồi, coi như cậu là người đứng đắn."

Lục Triều dựa hờ vào khung cửa, giọng uể oải:

"Giờ này tới nhà tôi chỉ để nói cái đó thôi?"

"Không, tất nhiên không phải."

Tôi liếc nhìn vào trong.

Thấy bố mẹ cậu ta đang ngồi xem TV trong phòng khách, tôi ngại ngùng hạ giọng:

"Ờm… cậu đóng cửa ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói."

Ánh mắt Lục Triều đảo qua gò má đỏ ửng của tôi.

Không do dự, cậu bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Giờ thì hành lang chỉ còn hai đứa tôi.

"Có chuyện gì?"

"Khụ, là chuyện cậu tỏ hôm nọ ấy."

"Ừ, rồi sao?"

"Tôi… tôi…"

Giọng tôi nhỏ như muỗi kêu, vài từ phía sau gần như không nghe thấy.

"Gì cơ?"

"Nghe không rõ, nói lại lần nữa."

Miệng thì nói không nghe thấy, mà ánh mắt Lục Triều đã tối sầm xuống rồi.

Cậu ta nắm lấy bàn tay tôi đang vò mép áo.

"Tang Du, nhanh lên, nói lại lần nữa đi."

"Hả?"

Tôi bực, giẫm mạnh lên chân cậu ta:

"Cậu nghe rồi còn giả vờ! Tôi nói là tôi thích cậu, đồng ý với cậu rồi đó!"

"Muốn nghe thêm vài lần thôi mà."

"Đồ vô liêm sỉ!"

"Trò chuyện với thì cần gì sĩ diện?"

Lục Triều nhẹ nhàng giãn lông mày, mỉm cười, dang tay ôm lấy tôi.

Tôi không vùng vẫy.

Chúng tôi ôm nhau rất lâu, lâu đến mức tôi nghe thấy bố mẹ cậu ấy tắt TV, vào phòng đi ngủ rồi.

Tôi bắt đầu chịu hết nổi, nhíu mày hỏi:

"Anh ơi, chẳng lẽ bọn mình cứ đứng giữa hành lang cho muỗi hút mãi thế này hả? Máu tôi sắp bị hút cạn rồi này..."

"Vậy không ôm nữa."

Lục Triều buông tôi ra, cúi xuống nhìn chân tôi.

Quả thật có thêm một vết muỗi đốt mới.

Cậu ta nhíu mày ngẩng đầu.

Tôi tưởng cậu ấy cuối cùng cũng lương tâm trỗi dậy, định bảo tôi vào phòng bôi dầu gió gì đó.

Ai ngờ…

Cậu ta cúi đầu, hôn tôi luôn.

Một nụ hôn… táo bạo và thẳng thắn.

Trong lúc mơ hồ, cậu ấy khẽ thì thầm:

"Thật ra cái group phúc lợi đó tôi vẫn chưa rời. Muốn vô phòng tôi coi chung không?"

"?"

Không...

Giờ thì tôi nghi ngờ nặng nề rằng…

Tôi vừa rơi vào cái bẫy của tên chó trúc mã này rồi.

(Chính văn hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...