《 Mạn Thảo 》 doanh số tăng nhanh, không ít người ghen tị, lúc này lại xuất hiện một số nhà tạp chí tập san bắt đầu đăng các bài chuyện xưa, trong đó có một tòa báo còn cố ý đào tác giả《 Mạn Thảo 》, thậm chí còn đào “Tiểu thố”.
Đi vào một nhà hàng sang trọng, Tạ Minh Đồ chuyện hứng thú với mọi người, người ba hoa rất nhiều, như là mời cậu tới tạp chí chúng ta, ông chủ hứa hẹn, ngay lúc đó Tô Hiểu Mạn cũng ở một bên, khóe miệng nhả, đổ trà cho hai người.
“Chị dâu, chị đúng không?”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Tạ Minh Đồ liền với hắn “Ta suy xét suy xét”, sau khi ăn miễn phí một bữa cơm, mang theo vợ đi về nhà.
Sau khi trở về, Tô Hiểu Mạn nhéo lỗ tai : “Thế nào, còn muốn đi tạp chí khác?”
Tạ Minh Đồ vội vàng cẩn thận lành, ôm lấy vợ: “Không dám không dám.”
“Đùa với ta.”
“Tiểu Thố vĩnh viễn là của Mạn Mạn.”
Tô Hiểu Mạn nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, sau lại vui vẻ mà , đuổi theo túm tóc Tạ Minh Đồ.
“Anh có thể sửa lại cốt truyện không, con thỏ khốn nạn này!!!”
Chỉ cần nghĩ đến nội dung mà Tạ Minh Đồ viết, Tô Hiểu Mạn chán nản che lại trán, sự thật chứng minh, đáng giá quá cao Tạ Cẩu Tử nhà bọn họ.
Anh chàng này viết tiểu thuyết những ngày đầu còn tốt, cốt truyện lôi cuốn ở những đoạn chính, sau khi viết 30 vạn từ, đem sự ngu ngốc của chính mình bại lộ hoàn toàn.
Con thỏ hoang này hoàn toàn không viết những đoạn cảm của nam nữ chính.
Anh chàng này viết về cảm rất tệ, cố lại là viết giỏi và rất thích viết, một bộ sách về nhiệt huyết của chàng trai lại bị viết thành cái……
Ngay khi nam chính xuất hiện bên cạnh nữ chính, cả người giống như bị buff cho choáng váng.
Nếu bảo Tô Hiểu Mạn đánh giá phần viết cảm của Tạ Minh Đồ, đó chính là giông bão kéo tới, vô cùng thảm.
“Anh xóa đi cảm của nữ chính, nam chính độc cả đời, như cũng không ảnh hưởng cốt truyện.”
Tạ Cẩu Tử nhất định không xóa nữ chính.
……
Để cho Tô Hiểu Mạn không thể chịu đựng chính là, nữ chính rõ ràng viết giống như , nam chính đối với nữ chính si , thâm , nguyện ý vì trả giá hết thảy…… Thẳng nam viết cẩu huyết ngọt ngào sủng ái, má ơi.
Tô Hiểu Mạn xem đến da đầu tê dại.
Vừa xấu hổ lại ngọt ngào.
Xem xong tóc đều phải rụng một đống, cảm thấy xấu hổ, cảm thấy xấu hổ đến mức ngón chân cũng có thể đào ra cái tầng hầm.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy một trong những chuyện hối hận nhất của đời này, chính là để Tạ Minh Đồ viết tiểu thuyết, chỉ mỗi viết tiểu thuyết còn không sao, hối hận khi chỉ viết phần mở đầu đã liền đưa cho Liễu Phiên Nhiên đăng lên tạp chí.
Nội dung ở đoạn sau cảm thấy xấu hổ và muốn xóa nó đi.
Nhóm Liễu Phiên Nhiên và Triệu Thanh Thanh lại ở một bên khuyên :
“Thật ra viết cũng không tệ lắm.”
“Chị nên mang mắt kính để xem nội dung Tạ viết.”
“Chị những bức thư của độc giả đi, nhiều người cảm vì của nam nữ chính.”
Tô Hiểu Mạn che mặt, nghĩ thầm vẫn là người ở thời đại này đơn thuần sao? Chưa trải qua nhiều vấn đề về .
Hay là, đàn ông ở phương diện cảm đều là như .
“Tiểu Thố chắc chắn là nam.”
“Nam chính đối với nữ chính không thể hiểu thâm ?”
……
Sau cùng, Tô Hiểu Mạn đã bất chấp tất cả, nỗ lực cho chính mình tẩy não, không quen biết tác giả cuốn sách này, nữ chính cũng không phải , đem chính mình tẩy não thành một người qua đường, cuối cùng cũng có thể một lần nữa đọc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng giữa các vì sao mà Tạ Cẩu Tử viết..
Miễn là không thay thế nữ chính thành chính mình, nó thực sự viết khá tốt.
Cô cũng muốn chàng này!
Tuy nhiên, trên thực tế, đã có nhân vật nam chính này, hoặc đã có nhân vật nam chính trong quá khứ. Nhân vật nam chính trong cuốn sách giống như lúc mới tòng quân, lông mày khó che giấu sự non nớt, có khí phách hiên ngang cũng có chí khí của một người đàn ông. Trước mặt người phụ nữ mình thích, dại khờ và ngốc nghếch, lúc nào cũng nóng lòng muốn bám lấy mà gọi là Mạn Mạn.
Anh xem như báu vật và thích trộm khi đang ngủ, chẳng sợ đem một sợi tóc của cầm trên tay trộm hôn một chút, đều có thể vui vẻ thật lâu……
……
Bạn thấy sao?