Mấy ngày nay trong miệng ồn ào không muốn người vợ tào khang, mỗi ngày dậy sớm, tô son môi, trên lỗ tai mang theo hoa tai trân châu, còn với về sau muốn mỗi ngày đổi một bộ hoa tai, bảy ngày đều không mang trùng nhau.
Trên người còn có một mùi hương lê thoang thoảng.
“Tức giận.”
“Đã là vợ chồng già rồi, sao còn giận? Hơn nữa em chỉ thôi. Nam chính mà viết lại dám không chung thủy với nữ chính. Chắc em còn tức giận hơn .”
Tạ Minh Đồ cúi đầu hôn trên trán trịnh trọng : “Tình cảm mà nam chính đối với nữ chính là thật sự, không có giả dối, đối với em cũng là như , về sau không vui như nữa.”
Tô Hiểu Mạn dựa vào trong lòng ngực : “Được rồi mà, em biết sai rồi.”
“Em là con nhóc chết tiệt, thái độ nhận sai không có một chút đứng đắn.” Tạ Minh Đồ tức giận xoa xoa mặt .
“Anh đừng dùng ngón tay xoa lông mày em, lông mày đều phải bị hỏng rồi.” Tô Hiểu Mạn vô cùng ảo não mà lấy ra gương trang điểm, mở trong lòng bàn tay vừa thấy, nam nhân trả thù quả nhiên rất mạnh, tát mông ba cái còn chưa tính, còn đem lông mày của xoa thành một mớ hỗn độn.
“Con người xấu xa này, muốn em đi ra ngoài gặp người như thế nào.”
“Anh ôm em đi ra ngoài gặp người.”
“Anh xấu xa, bỏ em xuống dưới!! Cứu mạng!! Anh sẽ không thật sự muốn ôm em đi ra ngoài đi, còn xoa môi em, quá xấu rồi a a a!!!!”
—— Làm hỏng lớp trang điểm của vợ rồi cưỡng bức đi ra ngoài gặp người khác, kiểu "tra tấn" dã man thế này đây.
Tạ Minh Đồ ôm Tô Hiểu Mạn đang con giãy giụa trong lòng ngực đi ra ngoài, vừa vào trong sân, hai đứa nhỏ nghe tĩnh chạy nhanh xông tới.
Tạ Nghiên mở to hai mắt: “Ba mẹ các ngươi đang gì?”
Tạ Dao túm tiểu váy, hô to một tiếng: “Mẹ.”
“Dao Dao nhanh tới cứu mẹ!”
Cô con giống như gặp tiểu cứu tinh.
Con nhỏ Dao Dao, mặc một chiếc áo len trắng có họa tiết hồng, váy hồng bánh bèo, đầu đội chiếc vương miện cách giống mẹ, chạy tới trên đôi chân ngắn của mình và ôm lấy đùi ba.
Con trai Tạ Nghiên có chút rụt rè, không ôm ba chân, chỉ đứng một bên xem đã xảy ra chuyện gì.
Bị con vướng chân, rốt cuộc chặn bước chân của Tạ Minh Đồ, có tri kỷ tiểu áo bông hỗ trợ, Tô Hiểu Mạn trong lòng ngực của người chồng độc ác thoát ra.
Cô che lông mày và môi, xấu hổ khi thấy con mình.
Con Dao Dao lại là tò mò mà ngửa đầu xem mụ mụ: “Mẹ, sao ?”
“Mẹ bị ba đánh sao?”
Tạ Minh Đồ lúc này đem con bế lên, ôn nhu : “Ba sao nỡ đánh mẹ con?”
Tô Hiểu Mạn cả giận: “So với đánh người, việc ba càng độc ác hơn.”
Cô tức giận ở trên vai Tạ Minh Đồ hai cái, Tạ Minh Đồ còn đặc ủy khuất mà cùng con nhỏ : “Mẹ của con quá hung dữ.”
Tạ Dao: “??! Mẹ không đánh ba.”
“Mẹ, miệng của mẹ sưng lên, lông mày của mẹ giống như cũng sưng lên…… Không phải là mẹ xinh đẹp!”
Tô Hiểu Mạn bị con trát đao vào trái tim, Tô Hiểu Mạn cũng không che, hung hăng trừng mắt liếc mắt người đàn ông chó má đứng ở kia, xoay người đi rửa mặt.
Tạ Minh Đồ đặt con xuống, tiến lên ôm lấy Mạn Mạn của chính mình, rửa sạch sẽ lông mày và môi cho , tự mình cho trangđiểm.
Tô Hiểu Mạn vô cùng nghi ngờ: “Anh biết trang điểm sao? Nếu là vẽ hai con sâu lông, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua .”
Nếu là vẽ thành Crayon Shin-chan mi, liền đánh chết người đàn ông thối này.
“Mạn Mạn yên tâm, không ăn qua thịt heo lại thấy heo chạy? Bảo đảm em vừa lòng.”
Tô Hiểu Mạn: “…… Con còn ở bên cạnh đâu.”
Tạ Nghiên cùng Tạ Dao hai cái đứa trẻ tò mò ngồi xổm bên cạnh xem ba trang điểm cho mẹ.
Tô Hiểu Mạn muốn che mặt, đáng giận, hôm nay không phải là ngày đi học của học sinh tiểu học, hai đứa nhỏ năm một lúc này đều ở nhà.
Tạ Nghiên và Tạ Dao, đã gửi vào lớp một của trường tiểu học vào tháng 9, theo chân hai bọn nhỏ , còn có Cố Quân Hằng, ba người học cùng một lớp.
“Được rồi, em tự mình xem, lại tô son tiếp.”
Bạn thấy sao?