“Anh có thể đọc bản thảo trước không, tò mò muốn chết rồi.” Khương Lôi Ngạn bây giờ nghiện đọc tiểu thuyết, nếu tạp chí Mạn Thảo là do em dâu sáng lập ra, chẳng phải có thể gần quan ban lộc, có cơ hội xem trước cốt truyện.
“Một số có, một số không, nếu không mai có thể đến ban biên tập của bọn em, mấy người họ đang xét duyệt bản thảo đấy.”
“Được như thì tốt quá.” Khương Lôi Ngạn huýt sáo : “Anh chỉ muốn biết tác giả của tiểu thuyết Tinh Không là ai thôi, phong cách viết này thật vô cùng tuyệt vời, có chương tiếp theo của ta không? Tác giả này là ai thế?”
“Làm phiền giúp với ta một câu, sau này ta sẽ là tác giả tiểu thuyết thích của nhất!”
Khương Lôi Ngạn cảm thấy tiểu thuyết này viết khiến người ta cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết, xem xong cảm thấy vô cùng tuyệt vời.
Tô Hiểu Mạn chớp chớp mắt.
Lúc này không khỏi nghĩ đến bản thân quả nhiên luôn giữ cái phiến diện, trong tiềm thức luôn cho rằng nữ chính là dựa theo bản thân để viết, trên thực tế lại không phải .
Nếu như không biết mình là hình tượng nữ chính trước, cũng sẽ không nhận ra nữ chính mà Tạ Minh Đồ viết là .
Anh hai thích cuốn tiểu thuyết này như , cũng không có liên tưởng nữ chính trong tiểu thuyết là .”
Tạ Minh Đồ dắt theo đám chó trắng nhỏ của con , nghe thì uể oải : “Anh ta đã biết, cảm ơn sự thích của .”
Khương Lôi Ngạn trợn mắt : “Em trai, em trả lời nhanh như , chẳng lẽ quyển tiểu thuyết này là do em viết à?”
Tô Hiểu Mạn: “Đúng là do ấy viết, hai, không nhận ra sao? Tiểu Đồ ấy bây giờ đang là bên nghiên cứu phát minh hàng không vũ trụ đấy.”
“Tiểu Đồ Thông Tiểu Thố.”
Khương Lôi Ngạn kinh ngạc đến cằm đều rơi xuống đất luôn rồi.
“Do em viết?”
“Nhà họ Khương chúng ta còn có thể sinh ra một tác giả viết truyện truyền lại cho đời sau sao!?”
“Em trai ruột của lại có thể ra một quyển tiểu thuyết như ? Nó vẫn còn là con cháu của nhà họ Khương chúng ta sao?”
……
Khương Lôi Ngạn hoàn toàn không muốn tin tưởng sự thật này, thà rằng tin con lợn có thể bay cũng chưa từng nghĩ đến em trai mình còn có thể viết tiểu thuyết, hơn nữa cách hành văn còn rất tốt.
Nhưng mà sự thật rành rành ngay trước mắt, dù cho không muốn tin cũng phải đối mặt hiện thực.
Em trai , đồng chí Tạ Minh Đồ, lại là tác giả của cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng《 Tinh Không》.
“Anh muốn ngồi suy ngẫm một chút, em trai của mà lại có thể viết tiểu thuyết…..”
“Hồi đó ông nội của chúng ta ngay cả giấy bảo lãnh đều không viết …..”
Ông nội Khương nghe thì vô cùng không vui : “Này, này, này, cháu đang lung tung gì thế? Cháu mới là kẻ phải viết giấy bảo lãnh.”
Ông nội Khương thật muốn đánh cho thằng cháu thứ hai này một trận.
“Rõ ràng tiểu Đồ trông rất giống ông nội nó, cũng chính là ông, sinh ra đã có năng khiếu văn học rồi."
Khương Lôi Ngạn nghe chỉ vài tiếng ‘ha hả’.
“Cháu tốt hơn hết mau chóng đi tìm vợ đi!”
*
Sau khi Khương Ninh Phong chấp nhận sự thật rằng em trai út đã viết một quyển sách, gọi điện thoại đến chuyện một lúc lâu với Khương Lôi Ngạn, sau đó phát biểu một chút cảm nghĩ của người về chuyện này.
“Loại cảm giác này thật khó mà diễn tả thành lời, giống như là vừa mới ngủ dậy, phát hiện em trai mình mà lại trở thành nhà văn rồi.”
Khương Ninh Phong: “Nhà của chúng ta vẫn có một chút tài năng về văn học.”
Khương Lôi Ngạn: “......Lời này ngoài, đến cả bố mẹ chúng ta cũng không tin.”
“Bố mẹ biết việc này không?”
“Bọn em chưa kể.”
“Vậy phải gọi điện báo cho hai người họ biết mới …..Sau khi biết quyển sách này là do em mình viết, sao càng đọc càng cảm thấy khó chịu càng thấy kỳ cục nhỉ.”
Khương Lôi Ngạn cúp điện thoại, vẫn cảm thấy bản thân trước tiên phải ngồi im lặng một lúc,
“Em dâu, em đọc tiểu thuyết do chồng em viết xong có cảm nhận loại cảm giác giống của không?”
Tô Hiểu Mạn tò mò hỏi: “Anh hai, chẳng lẽ phát hiện ra việc gì sao?”
Trái tim nghe thì lo lắng treo lên cao.
Chẳng lẽ hai đột nhiên chợt nhận ra điều gì?”
Khương Lôi Ngạn vỗ đùi một cái.
“Anh cảm thấy nhân vật tướng quân trong tiểu thuyết hoàn toàn dựa theo hình tượng của để viết?”
Bạn thấy sao?