Lúc cả nhà bọn họ đang ăn bữa cơm đoàn viên, Khương Lôi Ngạn tuyên bố mình muốn viết tiểu thuyết, ông nội Khương bà nội Khương và hai đứa nhóc tất cả đều về phía ta.
"Em trai cũng có thể viết, tại sao con lại không thể viết chứ?"
"Chờ đến khi con viết, sẽ viết em trai thành trùm phản diện phía sau màn."
Tạ Minh Đồ đang ăn cơm, đối với việc mình sắp trở thành trùm phản diện vô cùng thờ ơ, còn gắp thức ăn cho nàng dâu nhà mình và con nhỏ Dao Dao.
Tô Hiểu Mạn: ". . . Anh hai, đúng là trúng tim đen nha!"
Nếu như không phải lúc này Khương Lôi Ngạn đột nhiên nhắc đến, Tô Hiểu Mạn cũng suýt chút nữa quên, đồng chí Tiểu Đồ nhà bọn họ, nguyên bản vẫn đang là trùm phản diện.
Tạ Minh Đồ: "Nói trúng tim đen? ? ? ! ! !"
Khương Lôi Ngạn: "? ! Em dâu, em có ý gì?"
Ông nội Khương và Bà nội Khương: "? ? ! !"
Tạ Nghiễn và Tạ Dao: ". . . Mẹ ơi?"
Thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, Tô Hiểu Mạn bị nước miếng của mình sặc một cái, xoa xoa mặt mình, : "Em là, bây giờ không phải nhân vật chính của rất nhiều tiểu thuyết đều phải chất phác trung thực ngu dại, lại còn dễ dàng bị lừa, hết lần này tới lần khác vận khí của ta lại rất tốt, kẻ địch có bẫy ta như nào đi nữa thì vận khí của ta vẫn rất tốt."
"Mà Tiểu Đồ của chúng ta thông minh như , ngay cả khi ở trong sách cũng chỉ có thể nhân vật phản diện, nhân vật chính cũng không có ai thông minh như ."
Người thông minh nhân vật chính, không tiện cho độc giả thay bản thân vào.
Khương Lôi Ngạn: "Cách này của em dâu. . . Cũng khiến cho không muốn cho em trai nhân vật phản diện nữa."
"Chẳng qua em chuyện này đúng là rất có ý đúng nha, viết một nhân vật chính vừa nát lại ngốc hết lần này tới lần khác vận khí tốt, để ta xếp thứ hai, lại sắp xếp cho ta một người trai, trai của ta rất thông minh, bộ dáng lại còn rất đẹp đẹp, ta lại không có may mắn, tính toán xảo diệu như nào cũng không lại người có vận khí tốt? mọi người cảm thấy kịch bản này thế nào?"
Câu này còn xen thêm giọng điệu chế nhạo khiên cho Ông nội Khương và Bà nội Khương lắc đầu.
Tô Hiểu Mạn cũng không biết câu này của hai Khương cuối cùng là bôi đen ai nữa.
Tạ Minh Đồ: "Anh viết đi, em chờ xem."
"Em yên tâm đi, nhất định sẽ viết." Khương Lôi Ngạn vỗ bàn một cái đưa ra quyết định: "Đến lúc đó cho sắp xếp cho trai của nhân vật chính một nàng dâu xinh đẹp thông minh."
Tô Hiểu Mạn: ". . ."
Nói đến mức cũng muốn thử xem ở trong mắt hai, đệ tử của hắn muội đến cùng là dạng gì.
"Anh còn muốn viết ta sợ vợ."
"Sợ nàng dâu."
Tạ Minh Đồ buông xuống bát đũa: "Anh viết đi!"
Lúc này Khương Lôi Ngạn đúng là có hùng tâm tráng chí, ngày thứ hai liền chạy đến ban biên tập Cỏ Dại, một là muốn bản thảo, hai là muốn học tập với biên tập, học cách viết tiểu thuyết như thế nào, thậm chí ta còn đã phác thảo xong tiết đại cương của tiểu thuyết rồi.
Sau khi Liễu Nhược Phiên biết ta là trai của bà chủ nhà mình thì cũng chiêu đãi vô cùng nhiệt , lại thêm chuyện em trai Tạ Minh Đồ của người ta viết tốt như , cũng không khỏi tràn ngập chờ mong với trai của .
Nhưng mà sau khi ta xem xong tiết đại cương của Khương Lôi Ngạn, Liễu Nhược Phiên ngơ ra một lúc.
Liễu Nhược Phiên cảm thấy: "Anh Khương ơi, chỉ sợ còn phải suy nghĩ lại một chút."
"Suy nghĩ lại? Vì sao chứ?"
"Viết tiểu thuyết đó."
"Em Liễu à, em dạy không."
. . .
Chuyện này một tới hai đi, cuối cùng tiểu thuyết của Khương Lôi Ngạn không viết ra, mà lại có manh mối khác, Tô Hiểu Mạn phát hiện hình như hai người này đang đương vụng trộm thì phải.
Vẫn là Triệu Thanh Thanh phát hiện ra trước: "Anh hai chị với đồng chí Tiểu Liễu không bình thường."
Tô Hiểu Mạn: "Phát hiện."
Hai người này vậy mà lại đương vụng trộm, rõ ràng hai là muốn đi học viết tiểu thuyết, lại thông đồng đến cả chủ biên.
Tình cảm của hai cuối cùng có chốn về rồi.
Bạn thấy sao?