“Lỗ vốn thì cứ để nó lỗ vốn thôi, chị cũng không quan tâm lắm.” Tô Hiểu Mạn xua tay , muốn xây dựng nhà máy sản xuất hạt dưa cũng không phải vì kiếm tiền, vì sao lại có nhiều người muốn kinh doanh hạt dưa như ? Còn không phải là do vốn đầu tư ít, do dù có lỗ vốn không bán , có thể lỗ bao nhiêu tiền khi buôn bán hạt dưa chứ?
Dù sao thì những hạt dưa này cũng chỉ có hai tệ một cân, lỗ vốn cũng không lỗ bao nhiêu, lại có thể kiếm rất nhiều tiền, lãi ít khả năng tiêu thụ mạnh, loại đồ ăn vặt như hạt dưa, nhà ai cũng mua , việc đi ra ngoài chơi mua một hai cân hạt dưa để thỏa mãn cơn thèm, chẳng qua chỉ là mất một hai xu, không đáng bao nhiêu tiền, lại rất phổ biến trong xã hội hiện nay.
Quan trọng nhất là, mọi người đều thực thích ăn, gia đình cũng rất thích ăn, so với mua loại hạt dưa không rõ nguồn gốc ở bên ngoài, không bằng tự mình mở nhà máy sản xuất, ăn hạt dưa nhà càng cảm thấy yên tâm hơn.
“Chị Hiểu Mạn, chị thật sự quá cứng đầu.” Hà Sư Sư chế nhạo , giờ phút này ta cảm thấy bản thân mình vượt trội hơn Tô Hiểu Mạn trước mắt rất nhiều, “Chị thật sự nên đi đến trường học tập nhiều kỹ năng hơn đấy, nếu không chỉ dựa vào sự may mắn của bản thân, việc kinh doanh của chị cũng sẽ không lâu dài đâu.”
“Nếu như việc ăn của chị thất bại, thì đến lúc đó loại phụ nữ như chị sẽ phải quay về nhà chăm sóc con cái đấy.” Hà Sư Sư che miệng nhạo : “Em cũng không phải đang chuyện giật gân đâu, em chỉ muốn tốt cho chị thôi.”
Trong lòng Tô Hiểu Mạn ha ha.
Cái gì mà ‘Tất cả những lời tôi với đều là vì tốt cho chứ’, chẳng qua là muốn từ trên người tìm cảm giác ưu tú hơn người khác mà thôi, Tô Hiểu Mạn cảm thấy loại người như Hà Sư Sư thật sự quá nhàm chán, quá mức tự cho mình là thông minh.
Hơn một năm nay, bởi vì kinh doanh buôn bán kiếm nhiều tiền, đã có rất nhiều người chuyện chanh chua, ghen ghét trước mặt , Tô Hiểu Mạn cảm thấy bản thân không cần phải tức giận vì những loại người như thế này.
Muốn đối phó với loại người này, cùng ta lời ra tiếng vào tranh cãi cũng chẳng có tác dụng gì, lại còn khiến bản thân mình tức giận thêm.
Chi bằng cứ dựa theo ý của ta , đi đáp lại lời mà ta đã về .
“Bây giờ chị cũng khá là hối hận.” Tô Hiểu Mạn : “Nếu như lúc trước việc kinh doanh bị thua lỗ thì tốt rồi, chị có thể ở nhà chăm sóc chồng con, hai đứa bé nhà chị vừa đáng vừa ngoan ngoãn, ai cũng thấy thích, người mẹ như chị đương nhiên muốn ở bên bọn chúng rồi mà công việc kinh doanh của chị lại rất bận rộn .”
“Ai bảo chị lại gặp may như đâu chị cũng không nghĩ đến lúc trước mở cửa kinh doanh son môi có thể kiếm nhiều tiền như .”
Nói đến đây, Tô Hiểu Mạn cảm thán : “Chuyện chị hối hận nhất chính là kinh doanh son môi.”
“Đây chính là son môi mà chồng chị tự mình cho chị.”
“Nếu như không phải ấy tặng chị thỏi son đó, chị sẽ không nghĩ đến việc buôn bán son môi, haiz, chị thật sự quá là may mắn.”
Loại người giống như Hà Sư Sư, mỗi người đều luôn miệng Tô Hiểu Mạn đây chỉ là gặp vận may, đều cảm thấy bản thân không có tài gì cả, luôn mồm nếu như không phải gặp may thì căn bản không kiếm nhiều tiền như .
Tô Hiểu Mạn không muốn tốn thời gian tranh cãi với những người như này, nếu tất cả đều thành công chỉ do may mắn, thì coi như do bản thân gặp may thôi.
Dù sao sự may mắn cũng là một loại tài năng.
Cô tin rằng không có ai sẽ hy vọng vận may của mình không tốt.
Vậy thì cũng tỏ vẻ vô cùng vui mừng vì vận may của mình rất tốt nhỉ .
Khiến mấy người tức chết luôn!
Bạn thấy sao?