Lo liệu một cái xưởng hạt dưa đối với Tôi Hiểu Mạn mà cũng không phải là việc khó gì, có địa bàn, cũng có người, xưởng hạt dưa nhỏ cũng chỉ tốn số vốn đầu tư cực kì nhỏ.
Thế là dứt khoát mưa đứt một xưởng gia công bánh mì cũ, vốn là cũng không có ý định mua, bởi vì cũng có mặt bằng riêng không dùng tới, sau khi hàng xóm xung quanh nghe muốn xây dựng xưởng hạt dưa mới đề cử nơi này cho .
“cái nhà máy thực phẩm cũ bỏ hoang này, mua về xưởng hạt dưa là vừa vặn.”
“bên phía chính phủ còn đang lo không có ai nhận vụ này kìa.”
“Là cái xưởng thực phẩm cũ, nếu mà mua lại, máy móc bên trong cũng đều là của , tiết kiệm cho một số tiền lớn.”
…
Chương Xuân Thảo chính là người giới thiệu xưởng thực phẩm cũ cho Tôi Hiểu Mạn, ta Đang lo không tìm thấy người nào đứng ra mua đây, lúc này phát hiện Tôi Hiểu Mạn nguyện ý mua nó, hận không thể đưa đi mua ngay lập tức.
Cái công xưởng thực phẩm này thật sự quá cũ nát, mặt bằng lại lệch, vị trí lớn, quả thực không có ai muốn mua lại nó cả.
Mà họ Tô trước mắt này, dung mạo xinh đẹp, dáng vẻ như là người không quá thông minh, vừa vặn bị ta lừa mua.
Cô này thật là ngốc.
Cái nơi quỷ quái này cũng có người muốn mua, hiện tại các loại nhà máy đều chuyển đi nơi khác, ai còn nguyện ý ở lại nơi này nữa.
“Chị Chương, chị lại đưa em đi thăm quan nhiều một chút nữa…”
Lúc này cạnh cửa lão Thiết ở xưởng thực phẩm có một bà lão cầm tẩu đi tới, nghe Tôi Hiểu Mạn là người tới tiếp nhận cái xưởng thực phẩm cũ nát này, lập tức dùng ánh mắt như một kẻ đần để .
Bà cụ này nghĩ thầm: Cô này có dáng vẻ xinh đẹp chỉ tiếc là hơi ngốc một chút.
“Dọn dẹp hết đi, bên này bỏ hoang, còn muốn mở xưởng gì ở chỗ này?”
“Xưởng hạt dưa.”
“Xưởng hạt dưa?” Ông lão ha ha: “Mấy người ngu ngốc rảnh rỗi ngồi cắn hạt dưa.”
Có phải mấy người ngốc ăn nhiều hạt dưa, cho nên mới ngu ngốc như ?
Khóe miệng Tôi Hiểu Mạn giật một cái, bỏ qua ánh mắt người ta như đồ đần, mà lưu ý quan sát xưởng thực phẩm bị bỏ hoang trước mắt, cái xưởng gia công này bị thi trường kinh tế đả kích, không chống đỡ nổi nữa, nghe đã đình công hơn nửa năm rồi, tiền lương công nhân cũng không trả hết cho người ta, nên giải tán hết.
Địa bàn rất lớn, đừng mở một cái xưởng hạt dưa, cho dù có một cái xưởng thực phẩm cỡ lớn nơi này cũng đủ chỗ.
“Vậy em sẽ lấy, chị Chương, chị cho em biết những thứ này dùng như thế nào?”
Chị Chương mở to hai mắt : “Cô thật sự muốn tiếp nhận cái xưởng thực phẩm này ư? Không phải là chỉ muốn mở một cái xưởng hạt dưa thôi à? Cô muốn địa bàn lớn như để cái gì?”
“Thật sự muốn lấy tất cả hả?”
Tôi Hiểu Mạn: “...Đúng, tôi muốn lấy toàn bộ cái xưởng này.”
Chị Chương: “Cô thật sự không suy nghĩ lại à?”
Mặc dù chị Chương muốn lừa em trông có vẻ ngốc này tiếp nhận công xưởng thực phẩm, mà đối phương dễ lừa quá, chị không thể vô lương tâm như .
Cho nên chị ta mới không nhịn mà nhắc nhở hai câu, để đối phương suy nghĩ nhiều thêm một chút.
Tôi Hiểu Mạn: “Tôi không cần suy nghĩ thêm, tôi rất thích cái xưởng này.”
Chị Chương hít sâu một hơi: “Sở thích của như thật đúng là không tầm thường…”
“Cô muốn cái xưởng hạt dưa, muốn lấy cái xưởng thực phẩm lớn như để gì? Tôi thấy những nhà bán hạt dưa khác chính là một cái xưởng nhỏ có sau bảy người mà thôi, có thể trong viện nhà mình, đâu cần hẳn một nhà máy to như thế?”
“Nói thật, em này, Cô có thể suy nghĩ lại thật kĩ một lần nữa hay không?”
Tôi Hiểu Mạn khoát tay: “Không sao, chị ạ, tôi muốn nơi này, tôi cũng muốn mở một xưởng thực phẩm cỡ lớn, trước thì hạt dưa, về sau còn muốn mấy loại bánh bích quy bánh mì để bán.”
Chị Chương thấy mình thật sự không thuyết phục , đành phải dẫn đi tham quan và cách vận hành, còn đi đưa tin, nơi rách nát này cuối cùng cũng có người chịu tiếp nhận rồi.”
Bạn thấy sao?