1
Hôm qua là ngày 10 tháng 12 năm 2324, tôi và ông Chu cùng ra khơi để câu cá.
Khoảng 12 giờ trưa, tôi vô bị khóa nhầm trong khoang khách của du thuyền, suýt nữa thì chết ngạt.
Không gian trong khoang không lớn, chỉ khoảng 6-7 mét vuông.
Điện thoại không ở bên người, tôi không thể liên lạc với ai khác, chỉ có thể im lặng chờ đợi.
Không ngờ, đó lại chính là khởi đầu của cơn ác mộng.
Khi thời gian bị nhốt ngày càng lâu, tôi nhận ra mình bắt đầu chóng mặt, có dấu hiệu thiếu oxy.
Khoang tàu kín đến mức không khí gần như không thể lọt vào, cửa sổ đều là loại cố định, hoàn toàn không thể mở ra.
Tôi hoảng loạn, thử mở điều hòa phát hiện ra hệ thống điện trên du thuyền đã bị tắt!
Vài phút sau, nhịp thở của tôi ngày càng gấp gáp, cảm giác ngạt thở như sóng dữ ập đến.
Bỏ qua sĩ diện, tôi bắt đầu đập mạnh vào cửa và cửa sổ, cố gắng hét lên kêu cứu, không ai nghe thấy!
Trong trạng thái căng thẳng, triệu chứng thiếu oxy ngày càng nghiêm trọng.
Tim đập dồn dập, mắt mờ đi, cơ thể run rẩy không ngừng, các ngón tay siết chặt trong vô thức.
Tuyệt vọng, tôi gào thét điên cuồng đập cửa kính, khát khao chỉ một chút oxy có thể lọt vào, cho đến khi tay tôi rớm máu.
Nhưng cửa kính chẳng hề suy chuyển, còn tôi thì kiệt sức, ý thức dần mờ đi, tay chân bủn rủn không còn sức lực.
Ngay lúc đó, qua lớp kính vấy máu, tôi thấy vài mảnh thi thể người trôi nổi trên mặt biển nhuốm đỏ, bập bềnh theo từng đợt sóng.
Đó… là ông Chu!
Tôi hoàn toàn suy sụp. Tôi mới chỉ 19 tuổi, tôi không muốn chết!
Cuối cùng, tôi gục xuống bên cửa sổ, hoàn toàn bất tỉnh.
2
Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chết, không ngờ lại cảnh sát biển cứu thoát.
Bác sĩ Hàn của Bệnh viện Bình Minh chỉ mất hơn mười phút để giúp tôi hồi tỉnh.
Dưới sự hộ tống của ông ấy, cảnh sát tiến hành thẩm vấn tôi ngay trong phòng bệnh.
Cuối cùng, họ xác nhận cái chết của ông Chu không liên quan đến tôi, cầu tôi thực hiện một cuộc kiểm tra tổng quát khác.
Lúc đó đã là 7 giờ tối, đúng giờ tan ca của bác sĩ Hàn.
Tháng trước tôi vừa mới khám tổng quát, biết bản thân không có vấn đề gì. Hơn nữa, tôi vẫn còn hoảng sợ và chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng bác sĩ Hàn kiên quyết muốn tôi ở lại, rằng sẽ sắp xếp ngay, chỉ cần khoảng một tiếng là có thể kiểm tra xong.
Sự nhiệt của ông ấy khiến tôi hơi khó xử, nên tôi đành phải đồng ý.
Thế , chưa đầy 20 phút sau, một viên cảnh sát bất ngờ bước vào phòng tôi.
Anh ta trông khoảng 30 tuổi, khuôn mặt đầy râu ria, tạo cảm giác từng trải đầy áp lực.
“Tôi là Diệp Thanh, tôi cần thẩm vấn lại .”
Anh ta kéo ghế ngồi xuống bên giường, ánh mắt sắc bén quét qua tôi.
Cả người toát ra khí chất côn đồ, không giống chút nào với hình ảnh cảnh sát mà tôi vẫn nghĩ.
Nhịp tim tôi bất giác tăng nhanh, ngón tay lén siết chặt mép áo, như thể cảm giác ngạt thở vừa rồi lại ùa về.
Trước khi tôi kịp phản ứng, Diệp Thanh đã bắt đầu.
“Tiểu Địch, chuẩn bị bắt đầu.”
Chiếc đồng hồ của ta đột nhiên lơ lửng giữa không trung, bắt đầu ghi hình chúng tôi.
“Đã sẵn sàng, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.” Nó .
Diệp Thanh đi thẳng vào vấn đề, không chút vòng vo.
“Cô cố ý bị nhốt trong khoang tàu, đúng không?”
“Cô muốn dùng việc bị nhốt để che giấu tội người của mình, có phải không?”
Ánh mắt ta như xuyên thấu linh hồn tôi.
Tôi vô thức muốn né tránh, cơ thể vẫn chưa cử .
“Tại sao tôi lại bị nhốt, tôi đã với cảnh sát rồi.
“Nếu muốn hỏi những câu chỉ có trong tiểu thuyết trinh thám, thì xin mời rời đi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Tôi tức giận. Không ngờ lại gặp một cảnh sát hoang tưởng đến .
Diệp Thanh vẫn thản nhiên, nở một nụ bí hiểm.
“Cô nghĩ tôi đang hỏi ý kiến sao? Tôi đã đây là cuộc thẩm vấn.
“Không hợp tác với cảnh sát chỉ khiến càng đáng nghi hơn.
“Cô em à, tôi khuyên nên thật. Có lẽ một lát nữa, tôi còn có thể giúp cầu xin khoan hồng.”
“Nhưng tôi đã rồi!”
“Nói lại lần nữa.”
3
Tôi… tên là Tô Dao.
Tôi sinh ra đã bị nhiễm dịch bệnh, là một “bệnh nhân” lớn lên trong bệnh viện.
Dịch bệnh này đã tồn tại hơn hai trăm năm, một số ít người có thể tạo ra kháng thể hoàn hảo, những người khác, dù có chữa khỏi cũng sẽ để lại di chứng.
Ví dụ như tôi, tôi mắc chứng “đoạn ký chứng”, thường xuyên rơi vào trạng thái trống rỗng, đột ngột mất trí nhớ trong chốc lát.
Sau 18 năm điều trị, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi sự phụ thuộc vào bệnh viện, có thể đi và sống cuộc sống của riêng mình. Chỉ cần quay lại bệnh viện kiểm tra hàng năm là đủ.
Tôi may mắn ông Chu chọn người giúp việc.
Ông Chu rất giàu có, tôi vừa chăm sóc ông ấy, vừa sống trong biệt thự của ông, tận hưởng cuộc sống xa hoa.
Tôi vô cùng trân trọng công việc này. Tất cả “bệnh nhân” đều rất trân trọng công việc của mình.
Sau một năm chung sống, tôi và ông Chu dần nảy sinh cảm.
Sáng nay, ông Chu bảo tôi đi cùng ông ra khơi câu cá. Tôi biết ông ấy chỉ muốn tìm cảm giác kích thích, muốn cùng tôi chuyện đó trên biển.
10 giờ 30 phút, chúng tôi khởi hành từ biệt thự ven biển, chỉ có hai người trên chiếc du thuyền sang trọng.
Tâm trạng tôi rất tốt. Được ông ấy thương có lẽ là món quà lớn nhất mà ông trời ban cho tôi.
Khi đến nơi, chúng tôi không kìm chế nữa…
Trong lúc quấn quýt, tôi bất chợt nảy ra ý định kết hôn.
Không ngờ, ông ấy từ chối ngay lập tức:
“Dao Dao, đừng . Em biết mà, luật pháp quy định ‘bệnh nhân’ không kết hôn.”
Tôi đương nhiên biết. Tôi sinh ra đã là “bệnh nhân”, bị cha mẹ ruồng bỏ như bao đứa trẻ khác.
Cả 18 năm sống trong bệnh viện, sự kỳ thị của xã hội đối với “bệnh nhân” đã khắc sâu vào máu thịt tôi.
Làm sao tôi có thể không biết luật?
Tôi chỉ muốn thử thái độ của ông ấy, không ngờ ông ấy từ chối thẳng thừng như .
Tôi giận dỗi mặc đồ bơi rồi nhảy xuống biển.
Ông ấy không mặc gì, lập tức đuổi theo tôi…
Tôi bơi rất nhanh, ông ấy luôn đuổi theo sau, cố gắng xin lỗi tôi.
Sau khoảng hơn mười phút, tôi nhận ra ông ấy ngày càng chậm lại, rõ ràng là đã mệt. Tôi dừng lại đợi ông ấy.
Thực ra tôi không giận ông ấy. Ông ấy đang điều hành một tập đoàn lớn, ngành nghề cạnh tranh khốc liệt, mà vẫn có thời gian đi chơi cùng tôi, tôi không nên quá ngang bướng.
Nhưng đúng lúc ông ấy sắp đuổi kịp tôi, một người đàn ông đột ngột xuất hiện trong làn nước.
Người đó mặc bộ đồ lặn chuyên nghiệp, vóc dáng vạm vỡ, bất ngờ trồi lên ngay cạnh ông Chu.
Ông Chu giật bắn mình, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra người đàn ông đó chắc chắn là một sát thủ.
Hắn rất thành thục, lấy ra một thiết bị cỡ bằng điện thoại, chạm vào ngực ông Chu.
Cơ thể ông Chu khẽ run lên, lập tức ôm lấy ngực, sau đó bắt đầu khó thở, chân tay rũ rượi, liên tục sặc nước.
Chỉ trong vòng hơn mười giây, ông ấy mất đi ý thức, lơ lửng trên mặt nước.
Tất cả diễn ra quá nhanh. Khi tôi kịp nhận ra kẻ đó là sát thủ, thì ông Chu… đã chết rồi.
Sau đó tôi bị hắn nhốt vào khoang tàu.
Nhớ lại cảnh tượng đó, toàn thân tôi run rẩy, nước mắt không kìm mà tuôn rơi.
Nếu lúc đó tôi can đảm hơn, lao đến ngăn cản…
Hoặc nếu tôi không vô lý hỏi câu đó, không giận dỗi mà xuống biển bơi… có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra.
4
Diệp Thanh tôi với vẻ thích thú, giống như một kẻ săn mồi dày dặn kinh nghiệm đang quan sát con mồi của mình.
“Bốp bốp bốp.”
Anh ta chậm rãi vỗ tay, nhạt:
“Diễn xuất khá đấy.”
“Anh có ý gì?” Tôi phẫn nộ phản bác.
“Người tôi vừa chết, tôi cũng suýt mất mạng, mà không đi bắt hung thủ, lại nghi ngờ nạn nhân sao…”
“Câu chuyện của , có quá nhiều lỗ hổng.” Anh ta thản nhiên ngắt lời tôi.
“Thứ nhất, tại sao ông Chu có thể ngay lập tức nhận ra đó là sát thủ?
“Thứ hai, là nhân chứng, tại sao sát thủ không , mà lại để lại một mối nguy lớn như ?
“Còn nữa, thứ ba, hắn có biết là ‘bệnh nhân’ không?”
“‘Bệnh nhân’?” Tôi sững người, ngạc nhiên hỏi: “Điều đó… quan trọng sao?”
“Rất quan trọng!”
Tôi không trả lời ngay. Vì bị hoảng sợ quá mức, nhiều chuyện tôi nhớ không rõ, cần thời gian hồi tưởng lại.
Tôi quyết định trả lời câu hỏi đầu tiên trước:
“Ông Chu đương nhiên có thể nhận ra sát thủ. Công ty ông ấy có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, có thể đây không phải lần đầu tiên có người muốn ông ấy.
“Hơn nữa, xung quanh chúng tôi vài hải lý không có lấy một con tàu nào, sao đột nhiên xuất hiện một thợ lặn ? Rõ ràng là có âm mưu từ trước.
“Còn hai câu hỏi sau, để tôi kể hết câu chuyện rồi hãy phán xét.”
5
Nhìn thấy ông Chu chết, tôi sợ đến cứng đờ cả chân tay, giống như một con rô-bốt, vô thức quay người bỏ chạy.
Nhưng bốn chi rối loạn, ngay cả nổi trên mặt nước cũng khó khăn, vùng vẫy vài lần mà vẫn bị sặc nước, chẳng mấy chốc đã bị bắt lại.
Điều kỳ lạ là, kẻ người không trực tiếp tôi, mà lại hỏi một câu:
“Cô là ‘bệnh nhân’ sao?”
Lúc đó tôi có chút kinh ngạc, theo bản năng nghĩ rằng nếu thừa nhận mình là “bệnh nhân”, có thể hắn sẽ lòng trắc ẩn mà tha cho tôi, vì tôi điên cuồng gật đầu.
“Được rồi, giờ tôi cho hai lựa chọn.” Hắn lạnh lùng .
“Một, tự dìm mình đến chết.
“Hai, tôi nhốt vào khoang tàu, coi như chẳng biết gì hết.”
“……Tôi……”
Tim tôi như muốn vỡ tung, cổ họng nghẹn lại, sợ đến mức không thể ra lời.
Muốn dùng ngón tay để chọn, các ngón tay đã co quắp lại vì chuột rút, không thể duỗi ra .
Bạn thấy sao?