12
Lâm Tri Hạ chết sững tại chỗ.
Cô ta siết chặt điện thoại trong tay, hét lên như hóa điên:
“Tại sao?! Rõ ràng em cũng trong top 50 mà! Tại sao các người không chọn em?!”
Như sực nhớ điều gì, ta quay sang chỉ vào Giang Vũ, gào lên:
“Các người không biết gì đâu! Giang Vũ là một tên côn đồ! Điểm số đó chắc chắn là gian lận! Em muốn tố cáo cậu ta! Trước kia cậu ta học rất kém!”
“Xin lỗi, điều đó không nằm trong phạm vi thẩm tra của chúng tôi.”
Cuộc gọi bị dứt khoát cúp máy.
Lâm Tri Hạ vẫn chưa chịu dừng.
“Thầy ơi! Em muốn tố cáo Giang Vũ gian lận ngay bây giờ!”
Thầy chủ nhiệm thoáng lúng túng.
Giữa sự im lặng ngột ngạt, Giang Vũ bất ngờ cất tiếng.
“Thầy ạ, em trước kia lười học, bài trắng… là vì bị Kỷ Thì Dư và Lâm Tri Hạ đe dọa. Em có bằng chứng.”
Cậu lấy ra một chiếc máy ghi âm.
Trong đó vang lên âm thanh va chạm hỗn loạn, sau đó là giọng Kỷ Thì Dư:
“Giang Vũ đúng không? Biết vì sao bị đánh không?”
“Vì mày dám giành vị trí số một của người khác.”
Tiếp đó là những âm thanh đá, xen lẫn với giọng khinh khỉnh của Kỷ Thì Dư:
“Một thằng nghèo rớt mồng tơi mà cũng đòi ngạo nghễ?”
“Mày thì chịu đòn đấy, bà nội mày bị suy thận thì sao? Không biết bà có chịu không nhỉ?”
“Biết điều thì biến khỏi bảng thành tích đi.”
Trong lớp không ai lên tiếng, mọi ánh mắt đều dồn về phía Kỷ Thì Dư – ngỡ ngàng, phẫn nộ, ghê tởm.
Sắc mặt Kỷ Thì Dư liên tục thay đổi, cuối cùng cũng nổi giận buông xuôi:
“Phải, là tôi người đấy! Nhưng tôi chỉ định dọa cho nó sợ thôi, ai bảo cậu ta yếu bóng vía?”
“Vả lại… cho dù ai ở đây biết thì sao? Trong lớp này ai sẽ đứng về phe một thằng côn đồ như cậu ta chứ?”
Nghe đến đây, cuối cùng tôi cũng lạnh nhạt lên tiếng:“Nếu không phải cả lớp đều biết, mà là… cả mạng xã hội thì sao?”
Tôi nghiêng người, để lộ chiếc camera nhỏ giấu bên hông ghế.
13
Đúng , từ đầu tôi đã bật livestream.
Mà lúc này, kênh phát trực tiếp đã bị cư dân mạng “cày nát”.
Kỷ Thì Dư ngồi bệt xuống ghế, toàn thân lạnh toát mồ hôi.
Lâm Tri Hạ hét lên lao đến định tắt livestream, bị các học giữ lại.
Trên màn hình livestream, dòng bình luận cuồn cuộn hiện lên:
“Tiểu công chúa Bắc Kinh mà như á? Buồn ghê!”
“Tôi học cùng trường, không phải lần đầu hai người này học sinh giỏi đâu. Trước đó nạn nhân là lớp trưởng lớp họ đấy, từ khi ấy đứng đầu kỳ thi thử lần một là bắt đầu bị bịa chuyện…”
“Rồi đến lượt thủ khoa kỳ thi thử lần hai là Giang Vũ, hai người họ lại đổi mục tiêu?”
“Buồn thật sự, học dốt thì luyện tập nhiều vào, dùng mấy chiêu trò dơ bẩn để chèn ép người khác thì có gì hay?”
“Hai đứa này chưa bị bắt à? Đây là kỳ thi đại học đấy! Pháp luật đâu rồi?”
Dì Vương cũng bắt đầu hoảng loạn, xông lên định tát tôi, giận dữ quát:
“Rõ ràng là mày thi không bằng con tao! Giờ lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu hãm con bé, bôi nhọ danh tiếng nó! Suất tuyển đó chắc chắn là nhà mày bỏ tiền mua!”
Đúng lúc đó, cửa đại sảnh bị mở tung.
“Mày dám đến con tao thử xem!”
Giọng quen thuộc vừa vang lên, dì Vương đang định loạn bỗng như bị rút hết khí lực, khuỵu thẳng xuống đất.
Mẹ tôi mang giày cao gót, dẫn theo vài cảnh sát bước vào.
Bà chỉ thẳng vào dì Vương:
“Thưa các công an, đây là người giúp việc nhà tôi. Chính bà ta đã trộm đồ trong nhà tôi!”
“Trên người bà ta, bộ váy và trang sức cộng lại trị giá cả triệu.”
14
Dì Vương mặt cắt không còn giọt máu,“Phịch” một tiếng, quỳ gối xuống đất,vừa khóc vừa cầu xin:
“Không phải đâu, không phải đâu, phu nhân, tôi chỉ… chỉ mượn tạm thôi!”
“Tôi chỉ muốn ăn mặc cho tử tế để đến dự tiệc mừng con , tôi thật sự không có ý lấy trộm đâu…”
Thấy mẹ tôi không đoái hoài, bà ta quay sang bò tới chỗ tôi, nắm lấy chân tôi:
“Tiểu thư, giúp tôi đi mà! Xin hãy giúp tôi xin phu nhân một tiếng! Lúc trước chính là người giúp để con tôi chuyển trường cơ mà!”
Mẹ tôi lập tức bước tới ôm chặt lấy tôi, giọng lạnh băng:
“Đừng chạm vào con tôi! Mấy người đã con bé như thế, tưởng tôi không biết chắc?”
“Người , trời . Làm chuyện xấu thì sớm muộn cũng phải chịu sự trừng của pháp luật.”
Hình tượng “tiểu thư giới thượng lưu” mà Lâm Tri Hạ dày công xây dựng, hoàn toàn sụp đổ trước mắt mọi người.
Sắc mặt ta trắng bệch, cả người run rẩy.
Giờ ta mới nhận ra — mẹ mình, hóa ra chỉ là người giúp việc trong nhà tôi.
Các học xung quanh thi nhau bàn tán:“Gì cơ? Diễn suốt cả năm trời tiểu thư nhà giàu, ai ngờ lại là con giúp việc?”
“Trời ơi, ra lớp trưởng mới là tiểu thư thật, mà còn khiêm tốn không khoe mẽ!”
“Buồn thật sự, hóa ra Lâm Tri Hạ luôn mượn danh của Hứa An Nhiên?”
“Vậy nên trước giờ toàn là do ta cố ý bịa chuyện hạ thấp lớp trưởng đúng không? Rồi còn diễn trò tặng ‘công chúa Bắc Kinh’ bàn quà bé xíu, diễn cũng quá sâu rồi đó!”
“Lớp trưởng mới là đại gia ngầm. Còn Kỷ Thì Dư lúc trước lại quay ra bám lấy Lâm Tri Hạ… nhục thật.”
Kỷ Thì Dư như bị sét đánh, ngơ ngác ngẩng đầu lên tôi.
Anh ta chưa bao giờ biết rõ về gia cảnh thật sự của tôi.
Năm tôi sáu tuổi, từng bị bắt cóc một lần.
Từ sau vụ đó, gia đình tôi lập tức chuyển nhà, cũng không bao giờ công khai bất kỳ thông tin nào liên quan đến tôi nữa.
Tôi sống như một học sinh bình thường có điều kiện, luôn giữ thái độ khiêm tốn, kín đáo.
Gia đình còn sắp xếp nhiều vệ sĩ luôn âm thầm bảo vệ tôi từ xa.
Ngoại trừ người nhà tôi, không một ai biết điều đó.
Kỷ Thì Dư ngẩn người một lúc lâu, mới thì thầm:
“An Nhiên… không biết em…”
Tôi chẳng thèm để tâm đến ta.
Cứ thế ta và mẹ con Lâm Tri Hạ bị cảnh sát đưa đi.
Bạn thấy sao?