Thế Giới Của Người [...] – Chương 7

15

Nhờ sức nóng từ buổi livestream và chuyện thủ khoa kỳ thi đại học,Sự việc nhanh chóng lan rộng, trở thành đề tài tranh cãi lớn trên mạng xã hội.

Và tất nhiên, bị xử lý nghiêm túc.

Ngoài bản ghi âm của Giang Vũ,

Tôi còn nắm trong tay những bằng chứng khác về việc Kỷ Thì Dư người hãm tôi.

Đêm hôm đó…

Là Giang Vũ chủ đến tìm tôi.

Cậu ấy chặn tôi ở cánh cửa phía sau, lối dẫn vào con hẻm kia.

Nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi lại.

“Hứa An Nhiên, đừng đi về phía đó!”

Nhưng cậu ấy lại bị vệ sĩ của tôi ấn ngã xuống đất.

Giang Vũ gắng gượng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ lo lắng, giọng vội vã:

“Có người đã bỏ tiền… muốn ra tay với cậu…”

Tôi thản nhiên ngắt lời cậu ấy:

“Tôi biết.”

Giang Vũ sững sờ trong giây lát, rồi cúi đầu, không thêm gì nữa.

Tôi bật .

Đá nhẹ vào người Giang Vũ đang quỳ dưới đất:

“Còn cậu? Không đi học, lại nhận mấy việc kiểu này sao?”

“Có muốn đi theo tôi việc không?”

Giang Vũ mím môi.

“Tôi nợ cậu… đã đủ nhiều rồi.”

Tôi cúi mắt, đưa tay về phía cậu ấy.

“Giang Vũ, tôi cho cậu một cơ hội – cùng tôi, quay lại đỉnh cao.”

Cậu ấy ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt lóe lên ngọn lửa khao khát cháy bỏng.

“…Được.”

Tối hôm đó, Giang Vũ đã lấy bằng chứng Kỷ Thì Dư người tôi.

Sau đó, tôi cải trang xuất hiện trước mặt Kỷ Thì Dư.

Về sau, tôi giúp Giang Vũ thanh toán toàn bộ chi phí điều trị cho bà nội.

Ra lệnh cho cậu ấy quay lại trường học, giành lại vị trí số một từ tay Lâm Tri Hạ.

Thời gian đó, tôi giả vờ nằm viện, mỗi ngày đều theo sát tiến độ ôn tập của Giang Vũ.

Nếu Lâm Tri Hạ đã dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu để giành lấy vị trí đầu bảng,Thì tôi tuyệt đối sẽ không để ta đạt mục đích.

Tôi muốn ta hiểu, dù không có tôi,Cũng sẽ có người khác thay tôi đứng ở vị trí ấy.

Lâm Tri Hạ, với mấy trò mưu mẹo nhỏ nhen đó, mãi mãi không thể trở thành số một!

Không có gì khiến một người tuyệt vọng hơn việc thấy hy vọng trước mắt, rồi lại bị chính tay người khác đập nát.

Xếp hạng hai trong kỳ thi thử thứ hai, quả nhiên khiến ta phát điên.

Và đúng như tôi đoán, Kỷ Thì Dư lại ra mặt thay ta, tìm đến Giang Vũ.

Đó lại trở thành một bằng chứng phạm tội mới.

Còn tôi, trước kỳ thi đại học, đã mang một phần chứng cứ đi báo cảnh sát.

Coi như đáp lễ cho bài đăng bẩn thỉu mà Lâm Tri Hạ tung lên diễn đàn trường trước kỳ thi thử lần hai.

Muốn chơi đòn tâm lý à?

Vậy thì chơi tới cùng.

Còn việc vì sao ta thi không tệ mà chẳng nhận bất kỳ cuộc gọi trúng tuyển nào,

Là bởi vì phòng tuyển sinh của các trường top đầu đã âm thầm điều tra lý lịch – sớm biết rõ tất cả những gì ta đã .

Giờ đây dư luận lại bùng nổ,Cả mạng xã hội dấy lên làn sóng phản đối các hành vi cạnh tranh ác ý trong học đường.

Thế nên chẳng có trường đại học hàng đầu nào dám mạo hiểm danh tiếng để tuyển một người như ta nữa.

Rõ ràng có thành tích không tồi,

Nhưng ta lại không chọn đi con đường chính đáng.

Gặp đối thủ giỏi hơn, không nghĩ đến chuyện nỗ lực vươn lên bằng thực lực,

Mà lại đi dùng thủ đoạn bẩn thỉu chỉ để giành lấy danh hiệu và suất tuyển.

Tính toán, hãm , chà đạp lên những người xuất sắc hơn mình.

Kết cục, ác giả ác báo.

16

Dì Vương vì trộm cắp số tài sản quá lớn, không tránh khỏi án hình sự.

Kỷ Thì Dư bị tạm giam, Lâm Tri Hạ bị xử lý với vai trò đồng phạm.

Nhà họ Kỷ tìm đến gia đình tôi, muốn thương lượng hòa giải.

Nhưng ba mẹ tôi thẳng thừng từ chối.

Không cha mẹ nào có thể chấp nhận chuyện con mình bị người khác hãm , nhục.

Lần cuối tôi gặp lại Kỷ Thì Dư, trong mắt ta quầng thâm rõ rệt, gầy sọp đi rất nhiều.

Không còn bóng dáng “nam thần học đường” phong độ ngày nào.

Ánh mắt ta tôi đầy cầu xin:“An Nhiên, là sai rồi… cứ nghĩ mình thích Lâm Tri Hạ.”

“Nhưng khi em thật sự gặp chuyện, mới nhận ra… người luôn là em. Chỉ là em chưa bao giờ nũng với , chỉ muốn em để ý đến nhiều hơn một chút…”

Nghe tôi chỉ thấy buồn nôn.

Tôi bật lạnh lùng:

“Kỷ Thì Dư, nếu cái gọi là ‘thích’ của người nhục người mình , thì thứ cảm đó… cứ để pháp luật phán xét đi.”

Tôi xoay người rời đi, không ngoảnh lại.

17

Khai giảng năm học mới.Tất cả đều bắt đầu lại từ đầu.

Giang Vũ lại trở thành cùng lớp với tôi.

Cậu ấy đã nhuộm lại tóc đen, cắt kiểu gọn gàng sáng sủa, không còn trốn học nữa.

Thấy tôi, Giang Vũ khẽ mỉm .

Như ánh nắng xuyên qua tầng mây, xua tan sương mù.“Hứa An Nhiên, cảm ơn cậu.”

“Từ giờ, tớ cũng sẽ cố gắng, từng bước từng bước, tiến đến bên cạnh cậu.”

Tôi nhướn mày, đáp lời thản nhiên:“Vậy thì… tôi chờ xem.”

Ngoài cửa sổ, nắng rực rỡ rọi khắp sân trường.

Con đường trước mắt rộng mở, tương lai đầy hứa hẹn.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...