Theo Đuôi Chín Nam [...] – Chương 2

"Ăn kiểu gì ? Con trai và con có giống nhau sao?" Dì Hai đập bàn: “Có phải lớn từng này rồi mà cháu chưa ai không? Chắc là không ai thèm lấy cháu rồi…"

"Trần Thủy Tinh!"

Một tiếng hét lớn từ ngoài cửa vang lên, cắt ngang lời chế giễu của dì Hai.

Quay lại , tôi sợ hết hồn.

Nam thần số một.

"Anh… … sao lại đến đây!" Tôi lắp bắp.

"Sao? Chột dạ à?"

Anh ta khẩy bước vào.

"Đây… đây là mẹ tôi." Tôi vội nháy mắt cho ta biết ý, có gì thì vào nhà chuyện.

Anh ta do dự một chút, dù sao cũng lịch sự, cúi chào mẹ tôi: "Chào dì ạ."

"Tiểu Tinh, đây là ai ?" Mẹ tôi sáng mắt lên.

Bỏ qua chuyện nam thần số một tệ hay không, ta rất đẹp trai. Tám người kia cũng không kém cạnh.

Nhưng tôi biết sao đây? Nói là một trong chín nam thần tôi đang theo đuổi?

"Cháu là trai của Trần Thủy Tinh."

Nam thần số một xong, lườm tôi một cái.

Mẹ tôi ngạc nhiên, cả nhà ai cũng ngẩng lên .

"Ôi, Tiểu Tinh, sao có trai mà không cho mẹ biết?" Mẹ tôi vui mừng, vội vàng mời vào nhà: “Tiểu Tinh, trai con tên gì? Vào ngồi đi."

"À... ấy tên... tên... Cố Dịch... Chi?" Tôi nhỏ dần.

Chết rồi, tôi theo đuổi nhiều người quá, lại bị mù mặt, không nhớ hết tên, chỉ nhớ nickname trên mạng là Hồng Hộ, còn tên thật thì không nhớ ra.

"Vương Tử Phàm." Mặt nam thần số một đen lại, ghé tai tôi thì thầm: “Cậu dám quên tên tôi?!"

Tôi im lặng, chỉ biết chuyện đang đi quá xa.

"Mẹ ơi, xe gì ngoài cửa ?" Con trai dì Hai chỉ tay ra cửa.

"Ôi, xe này đắt tiền lắm đó, chắc mấy chục nghìn tệ." Dì Hai ghen tị ra mặt.

Nam thần số một khẩy, tôi cũng cúi gằm mặt.

"Wow, lại có một chiếc xe nữa, đẹp hơn nè!" Con trai dì Hai reo lên.

Ừ?

Làng quê nghèo nàn của tôi mà cũng có xe đẹp hơn sao?

Tôi bỗng thấy điềm chẳng lành.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy một chiếc Ferrari màu đỏ dừng trước cửa.

"Hừ, xe đó nhà tôi cũng có một chiếc." Nam thần số một hừ mũi.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặt hằm hằm bước xuống.

Ôi trời.

Nam thần số hai.

"Trần Thủy Tinh!"

Lại một tiếng hét giận dữ nữa.

Tôi giả vờ điếc, gắp thức ăn trong nồi, định tìm miếng đậu hũ để đâm đầu tự tử.

"Tiểu Tinh, đây... đây là ai nữa ?" Mẹ tôi ngơ ngác.

"Chào dì ạ, cháu tên Cố Dịch Chi." Nam thần số hai cũng cúi chào: “Cháu là trai của Trần Thủy Tinh."

Cả bàn ăn đều câm nín.

4

"Tiểu Tinh, đây... đây là chuyện gì ?" Mẹ tôi trợn tròn mắt.

Tôi biết chuyện gì đâu!!!

"Tránh ra."

Cố Dịch Chi chằm chằm người số một, khí chất tổng tài bá đạo bùng nổ.

"Cút." Vương Tử Phàm đáp lại một chữ, quay sang tôi, giọng dịu dàng đến lạ: “Bảo bối, ta là ai?"

Tôi nổi hết da gà.

Cố Dịch Chi sững người, rồi lại khẩy.

"Muốn sự với tôi à?" Anh ta chống tay lên bàn, cúi người sát lại tôi: “Em đang với lửa đấy."

"Nhìn cũng có chút giống tôi." Vương Tử Phàm liếc Cố Dịch Chi từ trên xuống dưới, lạnh: “Chắc hẳn cậu chỉ là người thay thế của tôi thôi, đừng tự chuốc lấy nhục nhã."

Mặt Cố Dịch Chi lạnh như băng tuyết: "Sao Tinh Tinh lại thích cậu . Tinh Tinh thích tôi suốt bốn năm rồi, cậu là kẻ bám đuôi từ đâu chui ra ? Đừng tự luyến!"

Mặt Vương Tử Phàm biến sắc, quay ngoắt sang tôi: "Tôi là kẻ bám đuôi?! Tinh Tinh, em cho ta biết, ai mới là..."

Thấy hình không ổn, tôi nhét vội một viên thịt vào miệng ta.

"Em dám đút đồ ăn cho ta!" Cố Dịch Chi như sụp đổ thế giới quan, cả người run rẩy, lẩm bẩm: “Lẽ nào... tôi... thật sự chỉ là người thay thế..."

"Hừ!" Vương Tử Phàm đắc ý, nhai viên thịt, liếc Cố Dịch Chi, mập mờ: "Món ăn dì ngon quá, có người... hừ hừ."

Mẹ tôi ngồi bên cạnh muốn mà không dám, luống cuống: "Không ngờ Tiểu Tinh ra ngoài lại thích như ..."

Cố Dịch Chi thất thần bước đến trước mặt tôi, run rẩy giơ ngón tay chỉ vào tôi: "Em... em là đồ tồi..."

Tôi?!

Tôi còn chưa câu nào mà đã thành đồ tồi rồi?!

Mặt Cố Dịch Chi lạnh như xác chết, đập bàn, định tiếp.

"Trần! Thủy! Tinh!"

Bảy tiếng hét giận dữ đồng loạt vang lên từ ngoài cửa.

Cảnh tượng địa ngục trần gian là đây.

Tôi thấy thêm bảy chiếc xe sang trọng dừng trước cửa, bảy người đàn ông lao xuống, như đàn chó săn xông vào nhà tôi.

Rồi họ chen chúc nhau trước cửa, không ai chịu nhường ai.

Bảy chàng hồ lô bắt đầu hét.

"Anh là ai?"

"Thế là ai?"

"Tôi là trai của Trần Thủy Tinh!"

"Tôi cũng là trai của Trần Thủy Tinh!"

"Hai người là trai thì tôi là cái gì?"

"Gì? Anh cũng là trai?"

"Đúng , đúng , tôi cũng là trai!"

"Tôi cũng là trai!"

"Cái gì!" Cố Dịch Chi ngồi phịch xuống đất: “Không ngờ một người thay thế còn chưa đủ, em còn tìm thêm bảy người nữa!"

Ngoài cửa ồn ào như cái chợ, trong nhà im lặng như nhà xác.

Lòng tôi lạnh ngắt, lạnh đến mức như tro tàn, không biết bây giờ đi đầu thai có kịp không.

Nhà tôi ở trong một ngôi làng nhỏ, nhà nào cũng sát vách, tĩnh lớn như , cộng thêm chín chiếc xe sang trọng chưa từng thấy bao giờ, lập tức thu hút vô số ông bà già.

Họ mang ghế ra ngồi, vừa ăn hạt dưa vừa xem kịch.

"Mấy người chen lấn cái gì đấy!!!" Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ, thấy cả bàn ai cũng mình, không nhịn hét lên.

...

"Một..."

Bảy người đàn ông đồng loạt đáp lại theo bản năng.

Rồi họ nhận ra, tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, ngừng chen lấn.

Sau đó họ chỉnh lại quần áo xộc xệch, lần lượt bước vào nhà.

Đồng loạt cúi chào mẹ tôi: "Chào dì ạ!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...