"Ui da, là chị Tinh cho mấy người biết hả? Chị ấy vẫn tốt bụng quá, em còn định chơi thêm mấy ngày nữa cơ."
"Em... em đúng là đồ tồi..." Tiểu Hồng tức đến run người.
"Sao nghe tội nghiệp hả? Mấy người lừa gạt con nhà lành còn ít chắc?"
Qua điện thoại tôi vẫn nghe rõ tiếng Tiểu Bạch lườm nguýt: "Chuyện xa thì không , chỉ riêng chị Tinh, mấy người chẳng phải cũng ăn hiếp chị ấy suốt bốn năm trời sao?"
"Kẻ nào bày trò chỉ cần chị ấy học lái máy , thì sẽ đồng ý ăn một bữa cơm chung hả? Bữa cơm đó mấy người lặn mất tăm mấy năm rồi hả?"
Ờ... thật ra lúc đầu học lái máy , là vì lúc đó bố tôi vừa mới mất.
Tôi định thừa lúc đêm tối ra mộ ông ấy đào trộm, hốt nắm tro cốt về bỏ bồn cầu.
Đó là tâm nguyện lớn nhất nửa đời trước của tôi.
Chuyện Tiểu Hồng , chỉ là tiện thể mà thôi.
Ai dè Tiểu Bạch lại nhớ dai đến .
"Là ta tự nguyện theo đuổi chúng tôi! Chúng tôi có ép ta đâu!" Tiểu Cam cãi lại.
"Chỉ vì chị ấy tự nguyện, nên mấy người mặc kệ việc viết bài tập? Nên mấy người đem theo để chế giễu mấy lá thư chị ấy viết? Nên mấy người cứ an tâm mà hưởng thụ công sức chị ấy bỏ ra, chà đạp tấm lòng của chị ấy?"
Giọng Tiểu Bạch có chút nghẹn ngào, hít hít mũi: "Thì em cũng không ép buộc gì mấy người mà, mấy người đáng đời thằng ngốc đi!"
Tôi gãi đầu.
Sao tôi không nhớ mấy chuyện này nhỉ?
Tiểu Bạch thì từng chuyện từng chuyện nhớ rõ mồn một, khó cho con bé quá.
"Vậy... thì ta lén lút theo đuổi chín người chúng tôi! Chẳng phải lỗi tại ta sao?" Tiểu Xanh vẫn không phục.
Tôi rụt cổ, chuyện này thật sự không thể chối cãi.
"Vậy kệ mấy người." Chỉ cần nghe giọng thôi cũng biết Tiểu Bạch đang khoanh tay ưỡn ngực, "Dù sao ai dám ức hiếp chị em, em ức hiếp lại người đó!"
"Em... em không lý lẽ gì cả..."
"Không thèm nghe không thèm nghe tụng kinh! Nói lý lẽ với đàn ông có mà xui xẻo cả năm!"
Tiểu Bạch giở trò ăn vạ, nhanh nhảu kêu lên: "Chị ơi ngủ ngon! Moaz!"
Rồi cúp máy.
Chỉ còn lại tôi với chín người đàn ông thất thần bên cạnh cái giường sập.
"Cái đó... chuyện bên mẹ tôi, mong mấy cậu vẫn giữ bí mật thêm mấy hôm nữa..." Tôi ngại ngùng .
Đám đàn ông bảy sắc cầu vồng không ai gì, mười sáu con mắt thất thần lần lượt đi ra ngoài.
Chỉ còn Tiểu Lục.
Lần này cậu ta không trốn trong góc nữa, mà đứng thẳng trước mặt tôi, run rẩy môi hỏi: "Tinh Tinh, cậu... cậu chưa từng thích tôi sao?"
Từ trước đến nay tôi vẫn cho rằng chuyện theo đuổi nhau giữa tôi với họ, vẫn luôn là chuyện hai bên cùng có lợi.
Nhưng lúc này, mặt Tiểu Lục ngày thường thì kiêu căng ngạo mạn, giờ lại rơm rớm nước mắt đáng thương như , tôi không hiểu sao lại cảm thấy áy náy.
"Chưa từng..."
Tôi không muốn lừa dối cậu ta.
Nước mắt Tiểu Lục rơi xuống.
"Hóa ra từ đầu đến cuối, tôi thậm chí còn không xứng ... kẻ thay thế..."
Cậu ta lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
Haiz, thế này là sao chứ.
Từ nay hết người để theo đuổi rồi, chán biết bao.
Đều tại Tiểu Bạch hết!
Nhưng tôi biết sao đây?
Tôi thở dài, bắt đầu dọn dẹp giường chiếu.
Điện thoại đột nhiên sáng lên.
"Trần Thủy Tinh, nghe cậu dẫn trai về nhà hả? Ngày mai họp lớp, dẫn theo cho tụi này xem mặt với nha."
"À cái này, không hay lắm đâu."
"Có gì mà không hay, xấu thì xấu thôi, cậu sợ gì chứ?"
"Tôi... tôi sợ không đủ chỗ ngồi."
"..."
11
Chăn họ đắp là loại chăn mùa hè, mẹ tôi sợ họ lạnh, tối qua lén đem chăn của bà qua đắp cho họ, còn mình thì mặc thêm áo ngồi ngoài phòng khách cả đêm.
Sáng hôm sau lúc chúng tôi dậy, mới phát hiện bà bị cảm lạnh.
Đoàn trai đẹp bảy sắc cầu vồng đều lo lắng, người thì vào bếp chẻ củi nấu cháo, người thì lái xe ra thị trấn mua thuốc mua túi chườm nóng, số còn lại thì tự giác dọn dẹp nhà cửa trong ngoài.
Không ai nhắc lại chuyện tối qua.
Mẹ tôi họ tất bật ngược xuôi, mặt mày hớn hở.
Tiểu Lam chu đáo nhất, vào phòng lấy chăn đắp cho mẹ tôi.
"Mẹ, mẹ giữ gìn sức khỏe nha."
...
Tiểu Bạch nhắn tin có việc bận, sẽ đến buổi họp lớp trễ hơn một chút.
Đoàn trai đẹp bảy sắc cầu vồng nghe xong, mặt mày ủ rũ, cũng không ồn ào nữa.
Tôi vốn định không đi họp lớp nữa, mẹ không cho tôi ở nhà chăm sóc bà, nên tôi quyết định nhờ bọn họ tiện đường đưa tôi đi.
Lúc chuẩn bị đi, Tiểu Lam hình như thật sự coi mẹ tôi như mẹ ruột, mắt đỏ hoe, sau này sẽ thường xuyên đến thăm bà.
Chuyện này... chẳng lẽ là phim "Bố ơi mình đi đâu thế?" phiên bản đảo ngược hả?
Nhưng ngay sau đó, lúc quyết định tôi sẽ lên xe ai, mấy tên ngốc này lại lộ bản chất.
"Tuy Tinh Tinh không thích tôi, ấy từng viết luận văn cho tôi! Chứng tỏ tôi có một vị trí quan trọng trong lòng ấy!"
"Mắc , ai mà chẳng ấy viết luận văn cho, Tinh Tinh còn học tiếng Pháp vì tôi nước Pháp rất đẹp đó!"
"Mấy người tính gì, Tinh Tinh từng lái máy cho tôi đó!"
...
Thấy sắp đánh nhau nữa rồi, tôi đen mặt mở đại cửa xe rồi chui vào.
Tiểu Lục đắc ý leo lên xe, quét sạch sự u ám tối qua, suốt đường đi đều huýt sáo hát nghêu ngao.
Có gì đó sai sai.
"Cái đó, thật ra là..." Cậu ta đột nhiên lên tiếng.
"Gì?"
"Là, tôi tối qua đã nghĩ thông rồi, sau này cậu mà muốn tiếp tục theo đuổi tôi, thì cũng... cũng không phải là không ."
"Ồ, tôi hết hứng thú rồi."
Cậu ta nín bặt.
Ánh mắt cậu ta cứ đảo tới đảo lui trong xe.
Đến khách sạn tổ chức họp lớp, tôi xuống xe, họ cũng sẽ về nhà ai nấy.
Dưới ánh nắng mặt trời, đoàn trai đẹp bảy sắc cầu vồng đủ màu tụ tập thành một đám chào tạm biệt tôi.
Bạn thấy sao?