Nam thần đăng một dòng trạng thái trên vòng bè:
“Thật muốn đón Tết Thiếu Nhi ghê. Nhưng cúi đầu lại, gì có đứa trẻ nào cao 1m85 mà còn có cơ bụng sáu múi chứ.”
Tôi liền nhắn tin riêng:
“Ở đó không? Cho tôi xem cơ bụng không?”
Một giây sau, ta chặn tôi luôn.
1
Người ta hay “con theo đuổi con trai như cách xuyên qua một lớp màn”.
Nhưng tôi có lẽ chỉ là một con muỗi, đứng ngoài ngắm Tạ Dịch qua lớp màn cửa.
Theo đuổi ấy một năm rưỡi, tôi bị chặn đến 32 lần.
Hừ, đàn ông, giả bộ cao thâm, tưởng tôi không nhận ra sao?
Hẹn gặp dưới ký túc xá của ấy, ấy bước ra với đôi dép lê, dáng vẻ uể oải:
“Nói đi, lần này lại bịa lý do gì nữa đây?”
Tôi đưa túi trên tay cho , ngại ngùng:
” Đây là quà cho ngày Tết Thiếu Nhi của “ông lão” đấy mà”.
Mỗi lần bị chặn, tôi lại phải tìm lý do để gọi ra ngoài, rồi nhẹ nhàng dỗ dành, cố gắng sao để nhanh chóng thoát khỏi “phòng đen”. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
*”Phòng đen” là cách ẩn dụ, ám chỉ việc bị chặn liên lạc, bị “block” trên mạng xã hội hay trong tin nhắn.
Tạ Dịch mở túi quà ra, một cái rồi nhăn mặt đầy vẻ chán ghét:
” Ăn nhiều kẹo sẽ đau răng, cái này là gì đây? Bim bim cay? Ăn nhiều sẽ đau bụng. Còn thứ này là cái quái gì thế? Chắc không cố mua đồ chơi quái đản gì đâu nhỉ…”
“Thế thì trả lại tôi!”
Tôi đưa tay giật lại, ấy liền xoay người tránh, mặt tôi vô va vào vai .
May là ấy không phát hiện ra mascara bị tan vì nắng dính lên áo trắng của ấy.
“Đã đưa cho tôi rồi thì là của tôi, còn muốn lấy lại à?” Tạ Dịch lạnh nhạt, ôm chặt túi vào lòng.
Tôi vô cảm thấy một chút chua xót, dù biết là không đúng lúc, nhỏ giọng:
“Vậy trái tim tôi trao cho lâu như , sao không nhận?”
Anh ấy im lặng một lúc, rồi có vẻ hơi lúng túng, sau đó lại chuyển chủ đề, rút từ túi quần ra một tờ vé số đưa cho tôi:
“Đi đổi thưởng giúp tôi đi, trúng năm trăm tệ đấy”.
Hừ, năm trăm tệ! Xem tôi không tiêu hết sạch của thì thôi, đã vào tay tôi rồi thì không có chuyện trả lại đâu!
“À, còn nữa,” Tạ Dịch thêm, “tiện thể đi lấy giúp tôi bưu kiện ở bưu cục. Lấy xong thì để ở chỗ , tối tôi qua lấy.”
Tôi cầm vé số, cẩn thận gấp lại rồi nhét vào ốp điện thoại:
“Mua cái gì thế? Có cần tôi mang đến cho không?”
Dù có đang buồn, tôi vẫn phải dẻo miệng lấy lòng thôi.
Anh ấy vô tâm, lắc đầu:
“Tối tôi ra ngoài, lúc về đi ngang qua sẽ lấy.”
“Anh đi đâu ?”
“Bí mật.”
“Nói đi mà, đi mà~”
Anh ấy hừ một tiếng, xoay người đi vào ký túc xá.
Quả không hổ là nam thần của tôi, đến cả bóng lưng không thèm để ý đến tôi mà cũng đẹp đến thế.
2
Tạ Dịch đang học năm thứ hai, hơn tôi hai khóa, là nghiên cứu sinh chuyển từ trường khác đến.
May là hồi đại học ấy không học chung trường với tôi, chứ với sự non nớt của tôi hồi đó, bị từ chối một lần thôi là chắc bỏ cuộc luôn rồi.
Không ngờ rằng ấy ở trước mặt người khác thì thanh cao, tao nhã, gặp tôi lại thích trêu chọc đến cùng.
Vì ký túc xá nghiên cứu sinh là khu mới xây, xa khu sinh hoạt, nên tôi đành nhận luôn vai trò “vị thần chạy việc” độc quyền của .
Từ mua cơm, đổi vé số, đến nhận bưu kiện đều do tôi gánh.
Tôi cũng chẳng hiểu nỗi, với việc đi thêm vài bước ra bưu cục nhận đồ thì có gì khác với việc đứng dưới ký túc xá chờ tôi mang đến.
May mà ấy vẫn còn có chút lương tâm, thỉnh thoảng trúng thưởng vé số còn cho tôi chút tiền thưởng xem như là phí chạy vặt.”
“Có nhầm không ? Không phải năm trăm tệ à?”
Tôi chằm chằm vào tờ năm tệ mà chủ quầy đưa, ngơ ngác.
Chủ quầy liếc tôi một cái:
“Trúng năm tệ thôi!”
Cầm tờ vé số đối chiếu với kết quả trên điện thoại, chỉ khớp đúng một con số màu xanh.
Mẹ kiếp! Tạ Dịch, cái tên lừa đảo này!
Ngày mai mang bữa sáng cho ta, nhất định sẽ “tiện tay” ăn một cái bánh bao xá xíu!
Về đến ký túc xá, tôi mồ hôi nhễ nhại, lớp trang điểm ngọt ngào cẩn thận chuẩn bị cũng hỏng hết.
Không kiếm năm trăm tệ từ Tạ Dịch, nghĩ lại càng thấy tức.
Càng tức lại càng nhớ đến ta.
Vừa hay nhận tin nhắn từ ta:
“Đổi thưởng chưa? Chuyển cho tôi đi.”
Chuyển cho cái gì chứ!
Tôi mở tính năng chuyển khoản, nhập 520 tệ, rồi gửi đi.
Kèm theo lời nhắn: “Hôm nay cũng là một ngày chủ tiệm Cua nhất đó nhé!”
* “520” (五二零) phát âm là “wǔ èr líng,” và có một ý nghĩa đặc biệt. Con số này nghe giống như cụm từ “我爱你” (wǒ ài nǐ), có nghĩa là “Em .”
*”Cua” trong tiếng trung phiên âm /xiè/, đồng âm với họ của nam 9 cũng là /xiè/: ”Tạ”
Anh ấy nhận tiền xong rồi không nhắn gì nữa.
Hay thật, không xem cơ bụng, lại bị lem lớp trang điểm, cuối cùng còn lỗ mất 515 tệ.
Thế giới này chỉ có “chó liếm” là đau khổ nhất thôi.
*”Chó liếm”: “舔狗” (tiǎn gǒu) là một từ lóng trong tiếng Trung, dùng để chỉ những người mến, mọi thứ để hài lòng ai đó mà không nhận lại sự quan tâm, cảm tương xứng.
Tối đó, tôi đợi đến khi ký túc xá sắp đóng cửa, Tạ Dịch vẫn chưa đến lấy bưu kiện.
Hỏi ta thì nhận câu trả lời:
“Hôm nay không qua nữa, mở hộp kiểm tra giúp tôi đi.”
Mất cơ hội gặp nam thần, buồn ghê.
Mở bưu kiện ra, hóa ra là một chiếc tai nghe Bluetooth chụp tai màu hồng phấn.
Ơ, hình như tôi vừa phát hiện một sở thích kỳ lạ của ấy rồi?
Liên tưởng đến thân hình cơ bắp săn chắc của Tạ Dịch, quả nhiên, đàn ông mạnh mẽ thì nên dùng màu hồng.
Đừng hỏi sao tôi biết ấy cơ bắp thế nào, bởi vì toàn thân ấy không có chỗ nào là tôi chưa xem qua.
Tất nhiên, chỉ là trong mơ thôi.
Tôi kết nối tai nghe với máy tính, nghe thử một chút nhạc. Giời ơi! âm thanh này, đúng là khác xa với cái tai nghe mười tệ tôi mua trên Taobao, bao cả ship.
Hiệu quả chống ồn cũng cực tốt, rất hợp để tai bịt chống ồn khi tôi viết code.
Tôi âm thầm chụp ảnh, tìm kiếm mẫu tương tự trên mạng.
Một phiên bản đôi dành cho cặp đôi?
Hai nghìn tệ.
Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa gì.
3
Mấy ngày liền, Tạ Dịch đều ở trong phòng thí nghiệm, không có thời gian để ý đến tôi.
Được sự “phê chuẩn” của ấy, chiếc tai nghe hồng của ”Nam thần cơ bắp” tạm thời do tôi sử dụng.
Tối Chủ nhật, gọi tôi xuống trả tai nghe. Lúc trả lại, tôi còn hơi không nỡ.
“Sao lại là màu hồng?” Tạ Dịch chiếc tai nghe tôi đưa qua, trán nhăn lại đầy khó hiểu.
“Hả? Không phải tự mua à?”
Anh mở điện thoại, xem lại đơn hàng:
“Chết tiệt, chọn nhầm màu rồi!”
“Vậy… trả lại hàng đi?”
“Quá thời gian bảy ngày trả hàng không lý do rồi.” Anh ấy nhếch mép.
“Thế đổi màu khác thì sao? Không à?”
“Không muốn tốn phí vận chuyển.”
Hay thật, người dám bỏ hai nghìn tệ mua tai nghe mà lại keo kiệt không muốn mất mười tệ phí vận chuyển.
Anh nhét tai nghe lại vào tay tôi:
“Cô cứ dùng trước đi, tôi cần chút thời gian để tự thuyết phục bản thân chấp nhận màu này.”
Hả? Còn có chuyện tốt như sao?
Vậy là tôi lại tiếp tục “xài ké” tai nghe của Tạ Dịch rồi!
Tôi vui vẻ nhét tai nghe vào túi, trong đầu tính toán mượn cớ này mời đi ăn.
Ăn xong thì chúng tôi cùng nhau đi dạo một vòng.
Dạo đến con đường tối om.
Rồi thì… “thế nào thì thế ấy”
Hí hí
“Ê, đã dùng tai nghe của tôi, thì đi mua cơm cho tôi đi.”
Tạ Dịch nhanh tay nhét thẻ cơm vào tay tôi. Tôi đành chịu trận.
“Anh muốn ăn gì?”
“Như cũ. Đi đi, tôi ngồi đây đợi.”
Anh ngồi xuống hành lang, đầu tựa vào cột, mắt nhắm nghỉ ngơi.
Tôi suýt quên mất, mỗi lần lao vào dự án đều bận đến mức tối tăm mặt mũi trong phòng thí nghiệm, lúc xong việc thì trông như vừa mất nửa cái mạng.
Nghĩ đến vài tháng nữa tôi cũng sẽ trở thành đàn em cùng khóa với , lại phải việc dưới sự chỉ đạo của “quỷ già” giáo sư Lý nổi tiếng nghiêm khắc, tôi đã thấy run người.
Mang về cho phần thịt xào gia vị Bắc Kinh và món “địa tam tiên” (món rau củ chiên) từ căng tin, Tạ Dịch vẫn giữ nguyên tư thế đó, dựa vào cột chờ tôi.
Có vẻ như ấy ngủ rồi. Tôi đứng ngay bên cạnh mà cũng không phản ứng gì.
Dù ánh sáng mờ mờ của buổi chiều, nét mệt mỏi trên gương mặt ấy vẫn không giấu .
Tôi thấy hơi xót xa, muốn để chợp mắt thêm một lát, lại lo tư thế này không thoải mái.
Tôi vỗ nhẹ lên vai ấy:
”Ông chủ Cua, tỉnh dậy nào. Tôi là cảnh sát đây, bị bắt vì tội… quá đẹp trai. Mau đưa tay ra để tôi còng lại nào!”
Tạ Dịch không mở mắt, chỉ khẽ cong môi một chút, rồi từ từ giơ tay phải lên trước mặt tôi.
Đôi bàn tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, đôi tay đã từng lướt nhanh trên bàn phím máy tính.
Ôi trời, đây chính là cơ hội tốt!
Được chạm vào tay nam thần rồi!
Nhưng vừa mới chạm khẽ, đã rụt tay lại. Tôi còn chưa kịp cảm nhận hơi ấm.
Tạ Dịch khẽ mở mắt, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhạo:
“Đới Cẩn, lại định giở trò với tôi đấy à?”
“Tôi nào dám! Là chính tự đưa tay ra trước mà!”
Anh ấy che miệng ngáp một cái, một tay cầm hộp cơm, tay kia đeo túi sách lên vai, đứng dậy mà không thèm tôi:
“Đi đây, bye bye.”
Bạn thấy sao?