Thích Thầm Anh Trai [...] – Chương 4

Buổi tối, tôi trằn trọc mãi không ngủ , cuối cùng không kìm lòng mà lấy điện thoại ra tra cứu về bạch nguyệt quang của Triệu Dã, Mộng Nhiên.

Quả nhiên, trên mạng có rất nhiều thông tin về ấy.

Cô ấy rất xinh đẹp, lại là một nhà thiết kế nổi tiếng trên mạng, từng tổ chức nhiều đám cưới hoành tráng. Tôi lướt qua vài hình ảnh, quả thực rất ấn tượng, vừa mộng mơ vừa tinh tế, không hề tầm thường.

Xem mà lòng tôi chợt chùng xuống. Cũng học thiết kế như nhau, mà sao người ta lại xuất sắc đến thế?

Cũng không lạ gì khi Triệu Dã vẫn luôn nhớ về ấy.
Tôi không hiểu mình nghĩ gì nữa mà lại nhấn theo dõi Weibo của ấy.

Thường xuyên thấy ấy chia sẻ về công việc và cuộc sống hàng ngày.

Chiều hôm đó, ấy đăng tải một bộ ảnh thực tế với dòng thích: 【Dạo này đang bận tổ chức đám cưới cho ai đây? Tinh nghịch.jpg.】

Trong một giây cuối của ảnh selfie, thấp thoáng bóng dáng Triệu Dã mặc vest.
Suốt một tháng tiếp theo, tôi hầu như không thấy Triệu Dã.

Mỗi ngày ấy đều nhắn tin hỏi tôi đang gì, tôi thành thật trả lời rằng mình chỉ ngoan ngoãn đi hoặc chơi bời với Tĩnh Tĩnh.

Thi thoảng ấy gọi video, lần nào cũng là khi vừa tắm xong, không mặc áo, khiến tôi không khỏi xao xuyến.

Nhưng nghĩ đến việc có thể ấy đang ở bên cạnh người khác, những cảm vụn vặt trong tôi lại lặng lẽ bị dập tắt.

Anh ấy chỉ mình dạo này rất bận, bảo tôi hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân, chưa bao giờ rõ đang gì.

Tôi cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ thầm hy vọng khi ly hôn ấy có thể cho tôi thêm chút tiền, coi như phần thưởng cho sự ngoan ngoãn của mình.
Một tháng sau, Mộng Nhiên lại cập nhật trạng thái trên Weibo.

【Đếm ngược đến màn cầu hôn! Thật là phấn khích!】

Khóe miệng tôi giật nhẹ. Biết rõ từ đầu đến cuối về màn cầu hôn mà còn thấy phấn khích, thì bất ngờ chỗ nào chứ?

Nhưng nghĩ lại, người mình cầu hôn, dù dưới hình thức nào cũng đáng để vui mừng.

Chỉ là tôi hơi tò mò, ấy sắp cầu hôn bạch nguyệt quang rồi, sao vẫn chưa đến tìm tôi để bàn về chuyện ly hôn.

Tôi còn đang chờ nhận tiền để đi đặt các cậu người mẫu nam đây chứ!
Chương 10
Triệu Tĩnh Tĩnh, thân của tôi bao năm nay, chỉ cần tôi cũng biết tôi đang nghĩ gì.

Gần đây, sự hờ hững và nụ gượng gạo của tôi đều không qua mắt cậu ấy.

Biết tôi đang không vui, cậu ấy quyết định giúp tôi xin một kỳ nghỉ ngắn và lên kế hoạch đưa tôi đi du lịch xả stress.

“Đi biển nhé?”

“Trời nắng lắm.”

“Nhưng ở đó có rất nhiều chàng với thân hình tuyệt vời, mà lại không mặc áo.”

“Vé đã đặt chưa?”

“Có rồi, tớ bao hết, lịch bay đã đặt từ trước.”

Sau khi hạ cánh tại một thành phố ven biển tuyệt đẹp, Tĩnh Tĩnh dẫn tôi tới biệt thự hướng biển mà cậu ấy đã đặt sẵn.

Vừa bước vào, tôi không kìm mà cảm thán: “Cậu bỗng dưng ra ngoài mà cũng chuẩn bị kỹ càng đến , đặt biệt thự tốt thế này, thật hiếm thấy!”

Triệu Tĩnh Tĩnh ngập ngừng một chút, rồi chạm vào sau tai, lắp bắp: “À… haha, dạo này tớ kiểm tra thấy mình là người có tổ chức! Con người mà, ai chẳng thay đổi.”

“Nói dối!”

Cậu ấy cứ chạm vào tai là tôi biết cậu ấy đang dối
“Ôi dào! Tớ mà biết đặt mấy cái này sao? Là trợ lý của tớ đặt giúp đó.”

Nghe đến tên Triệu Dã, tôi lập tức im lặng.

Lúc này, ấy chắc đang bận rộn trang trí cho màn cầu hôn hoặc lo lắng học thuộc lời thoại rồi.

Bởi sáng nay, Mộng Nhiên vừa đăng một bài viết rằng tối nay sẽ có màn cầu hôn.

Bài đăng…

Tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng mở Weibo và xem lại bài đăng kèm định vị của ấy.

Chính là bãi biển nơi tôi và Triệu Tĩnh Tĩnh đang du lịch.

Thật sự là một cú “đâm dao vào tim”…
Nếu đây là “duyên phận,” biết đâu chúng tôi sẽ chạm mặt nhau.

Tôi không dám tưởng tượng cảnh Tĩnh Tĩnh sẽ sốc ra sao khi thấy trai mình, người đã kết hôn, đang cầu hôn bạch nguyệt quang của ấy.
Cả hai chúng tôi đã trải qua một chuyến bay dài, đều rất mệt mỏi. Sau khi đặt đồ ăn ngoài và ăn sạch trong vài phút, tôi tắm xong rồi nằm trên giường ngủ say, không biết trời đất.

Buổi tối, khi tỉnh dậy, tôi vừa vặn thấy cảnh hoàng hôn rực rỡ ngoài khơi.

Hoàng hôn ở biển luôn đẹp hơn bất kỳ nơi nào khác. Tĩnh Tĩnh tuy còn ngái ngủ, mắt chưa mở hẳn, vẫn lẩm bẩm với tôi: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta ra ngoài ngắm hoàng hôn đi.”

“Cậu vẫn chưa tỉnh hẳn đâu, ngủ thêm chút nữa đi.”

Thực ra tôi cũng hơi buồn ngủ.

“Không ! Dậy ngay!”

Cậu ấy đột ngột bật dậy, hăng hái lục tung vali.

“Em , cậu mặc cái này đi, đẹp lắm.”

“Nhanh lên, nhanh lên, kẻo không kịp mất.”

“Nhanh nào! Chúng ta còn phải trang điểm nữa…”

Tôi qua cửa sổ ra ngoài, cảnh hoàng hôn đỏ rực, rồi lại vùi đầu vào chăn: “Còn phải trang điểm thay đồ, phiền phức quá, cậu tự đi, tớ ngủ thêm chút nữa…”

“Không đâu, không , cậu phải dậy!”

“Ngắm hoàng hôn trên ban công cũng mà, hay là không ra ngoài nữa nhé.”

“Không, không! Bên ngoài chắc chắn sẽ đẹp hơn.”

“Tớ mặc đồ ngủ cũng ngắm mà, ban đêm trang điểm cũng chẳng lên hình đẹp đâu.”

Triệu Tĩnh Tĩnh thấy khuyên nhủ không , liền ghé sát tai tôi thì thầm: “Nói thật nhé, tớ hẹn với một chàng người mẫu nam ở bãi biển tối nay…”

“Thế cậu chiếc váy nào hợp với tớ? Tớ sẽ trang điểm cho thật quyến rũ và gợi cảm.”

Cậu ấy đúng là hiểu cách khiến tôi phải “đầu hàng.”
Sau khi chuẩn bị xong, vừa bước ra khỏi biệt thự, tôi đã thấy hơi đói.

Tĩnh Tĩnh liền : “Tớ biết gần đây có quán hải sản ngon lắm, chúng ta qua đó ăn nhé?”

Tôi gật đầu, đi cùng cậu ấy vừa ngắm hoàng hôn vừa tìm quán ăn đó.

Khi chúng tôi đi dọc theo bãi biển, tôi nhận thấy có rất nhiều cánh hoa hồng rải rác giữa cát và vỏ sò.

Tôi tò mò theo những cánh hoa, và thấy đằng xa có một nhóm người đang tụ tập.

Khu vực đó trang trí bằng những bông hoa đầy màu sắc, lãng mạn và mộng mơ, xung quanh còn có nhiều thú nhồi bông đáng , ở giữa là một con LinaBell rất lớn.

Dù phản ứng của tôi có chậm đến đâu, tôi cũng nhận ra đó là một màn cầu hôn.

Vì tôi đã thấy bóng lưng của Triệu Dã, và Mộng Nhiên đứng cạnh ấy.

Trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn trốn đi.
Tôi kéo tay Tĩnh Tĩnh, người vẫn chưa nhận ra gì và đang đi thẳng về phía trước: “Tĩnh Tĩnh, chúng ta về thôi, tự nhiên tớ thấy không đói nữa.”

“Ôi dào, bảo bối, đã đến đây rồi, đi thôi, đi thôi.”

Cậu ấy kéo tay tôi tiếp tục bước tới. Tôi không cãi lại , đành thuận theo mà đi cùng.
Tôi chỉ hy vọng khi chúng tôi đi ngang qua, cậu ấy sẽ không quá tò mò, chỉ cần đi qua là rồi.

Khi tiếp tục bước tới, tôi vốn dĩ rất bối rối, bất ngờ có mấy chàng đẹp trai đến tặng hoa cho tôi.

Họ rất khéo miệng, liên tục gọi tôi là “mỹ nữ tỷ tỷ,” khiến tôi lâng lâng trong lòng, quên sạch chuyện chồng hợp pháp của mình đang chuẩn bị cầu hôn người khác ở phía trước.

Tôi ôm một bó hoa hồng hồng to trong tay, thầm tự hào vì hôm nay đã trang điểm thật quyến rũ.

Quay lại định khoe với Tĩnh Tĩnh thì thấy cậu ấy đang tôi đầy ẩn ý.

“Chuyện gì thế? Trên mặt tớ có gì à?”

“Không, không có gì, hehe, bảo bối, hôm nay cậu thật sự rất xinh đẹp.”

Cậu ấy lại kéo tay tôi đi tiếp, và chúng tôi đã đứng ngay tại địa điểm cầu hôn của Triệu Dã.

Tôi chôn chân tại chỗ, bối rối không biết gì, quay sang tìm Tĩnh Tĩnh thì không thấy cậu ấy đâu nữa.

Triệu Dã mặc bộ vest chỉnh tề, trông càng đẹp trai hơn.

Anh ấy đứng ở phía đối diện, ánh mắt đầy nụ khi tôi, từ từ bước đến gần.

Lúc này tôi mới nhận ra.

Người mà muốn cầu hôn…

Là tôi?

Suy đoán đó càng khẳng định khi ấy bước tới gần hơn, và trong lòng tôi, những pháo hoa cảm tưởng như giấu kín bỗng chốc bùng nổ.
Triệu Dã đến bên, nắm lấy tay tôi. Tôi vẫn còn ngơ ngác.

Anh ghé sát vào tai tôi, hỏi: “Hôm nay có đẹp trai không? Em có thích không?”

Tôi cầm bó hoa lên che mặt, ngại ngùng gật đầu:

“Không còn căng thẳng nữa chứ? Vậy thì sẽ tỏ nhé.

“Thẩm Nguyệt, từ lần đầu tiên em theo Tĩnh Tĩnh đến nhà , đã em từ cái đầu tiên. Trong những ngày tháng sau đó, luôn bị em thu hút, bị em chữa lành. Anh nhận ra cuộc sống của mình không thể thiếu em…

“Dù chúng ta đã đăng ký kết hôn, không muốn bỏ qua bất kỳ bước nào, muốn trải nghiệm tất cả cùng em.

“Anh vẫn chưa nghe em rằng em và muốn cưới , vì hôm nay đã chuẩn bị màn cầu hôn này—

“Thẩm Nguyệt, em có đồng ý lấy không?”
Anh ấy lấy ra chiếc nhẫn, ngước mắt tôi.
Đôi mắt và chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, thắp sáng cả màn đêm tĩnh lặng.

Tôi cố kìm nước mắt, gật đầu với :
“Em cũng rất thích , nên, em đồng ý.”

Bàn tay run rẩy của đeo nhẫn vào ngón tay tôi, tôi không kìm trêu: “Anh còn em căng thẳng, lại đi.”

Triệu Dã mỉm, khi ôm tôi vào lòng, thì thầm chỉ đủ cho hai chúng tôi nghe: “Tối nay, em chỉ cần đừng căng thẳng là .”

Cả đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy với đôi quầng mắt thâm nặng, tôi chỉ muốn đá Triệu Dã xuống biển.

Anh ấy như một con thú hoang lâu ngày chưa giải phóng, cứ như muốn nuốt trọn tôi không chừa mảnh nào.

Tôi với ánh mắt đầy trách móc, còn thì tỏ vẻ vô tội: “Em chẳng phải luôn tò mò xem rắn chắc thế nào sao? Tất nhiên phải thể hiện cho em thấy rồi.”

“…”

Thôi, coi như tôi đuối lý.
Buổi tối, Triệu Dã đưa tôi và vài người của đi ăn tối.

Mộng nhiên cũng có mặt ở đó.

Sau bữa ăn, khi chúng tôi đi dạo trở về biệt thự, tôi ngập ngừng hỏi Triệu Dã: “Cô ấy dường như có quan hệ khá tốt với nhỉ?”

Anh liếc Mộng Nhiên, hiểu ngay, rồi nghiêm túc giải thích với tôi:

“Bọn học đại học, hồi đó đã giúp ấy rất nhiều. Khi ấy nghe muốn cầu hôn, trùng hợp là ấy trong lĩnh vực này, nên sau khi về nước, ấy đã giúp thiết kế địa điểm cầu hôn.

“Anh không cho em biết vì muốn tạo cho em một bất ngờ.”
Nói rồi, nắm tay tôi chặt hơn, gương mặt hơi ửng đỏ, ghé vào tai tôi thì thầm:

“Vợ à, sau màn cầu hôn, em có vẻ thích hơn rồi nhỉ?”

“Anh lúc nào cũng thích em.”

Anh ấy đưa mặt lại gần tôi, ra vẻ muốn tôi hôn để thể hiện sự chân thành.

Tôi mỉm lắc đầu, : “Em vừa tô son, không hôn chỗ này đâu.”

Anh còn chưa kịp thất vọng thì tôi đã kiễng chân, hôn chụt lên môi một cái:

“Hôn đây, son môi em chia cho một ít nhé.”

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...