Thiên Kim Đá Bay [...] – Chương 1

1

Vừa khai giảng năm hai đại học, tôi bị cùng phòng kéo đi tham gia một buổi gặp gỡ liên trường.

Trong bữa tiệc, mọi người rủ nhau chơi “Thật hay thách”.

Hoa khôi của khoa – nàng đại mỹ nhân không may bị chọn. Mọi người ầm ĩ đòi phải qua quen với chàng đẹp trai nhất quán bar.

Tôi theo hướng mọi người chỉ — bên kia có vài chàng trai, ánh mắt tôi lập tức bị hút lấy bởi người ngồi chính giữa.

Xung quanh ta toàn là mỹ nữ, chẳng ai dám tới gần.

Anh ngậm điếu thuốc lỏng lẻo nơi miệng, làn khói mơ hồ che khuất gương mặt.

Dù không thấy rõ, khí chất trên người khiến người ta lập tức nhận định — đây chắc chắn là một cực phẩm, lại rất khó tiếp cận.

Hoa khôi Linh Hề đứng dậy, chỉnh lại tóc, mặt đỏ bừng ngại ngùng:

"Tôi đi đây, không chắc xin WeChat đâu, ta là biết rất có nhiều người theo đuổi rồi."

thân bên cạnh lập tức tiếp lời:

"Nói gì ! Hề Hề xinh thế cơ mà, sao có chuyện không xin , đừng khiêm tốn nữa!"

Linh Hề mỉm ngọt ngào:

"Ôi trời, Tiểu Lộ đừng bừa, tôi đi đây."

"Mau lên nha, Hề Hề cố lên!"

"Hề tỷ cố gắng gương cho tụi em nha!"

Chỉ một quãng đường ngắn, Linh Hề đi mất hơn một phút mới tới nơi. Mặt ửng hồng, lên tiếng nhẹ nhàng:

"Chào … mình có thể xin WeChat của không?"

Giọng mềm như mật.

Mấy chàng trai bên cạnh nhau , hưởng ứng.

Nhưng nhân vật chính – chàng trai ấy – vẫn ngậm thuốc, ánh mắt chẳng thèm liếc Linh Hề lấy một cái, hoàn toàn ngó lơ.

Linh Hề từ nhỏ đến lớn đi đâu cũng chào đón, vừa là hoa khôi, vừa nhiều lần vô tiết lộ thân phận thiên kim nhà tập đoàn lớn. Nên chưa từng bị lạnh nhạt như thế.

Cô lúng túng đứng đó, đỏ mặt giải thích:

"Bạn đừng hiểu lầm, mình thua trò chơi thật lòng hay mạo hiểm nên mới qua xin WeChat, có thể cho một chút không? Không thì mình bị uống rượu đó..."

Nghe , chàng trai khẽ nhướng mày, ánh mắt bắt đầu đánh giá .

Ánh mắt đó khí thế trên người Linh Hề tụt hẳn, càng thấy xấu hổ.

Anh ta khẽ khẩy, giọng mang theo vẻ lưu manh:

"Xấu quá, không cho ."

Linh Hề không thể giữ nổi mặt mũi, tức giận quay về.

Tiểu Lộ vội an ủi:

"Hề tỷ đừng buồn, mấy tên đó chắc chắn không phải sinh viên trường mình, đến cả Hề tỷ cũng không nhận ra, đúng là mù mắt. Còn trông hung dữ thế kia, đâu phải người cùng đẳng cấp với tụi mình!"

Mọi người lần lượt an ủi, sắc mặt Linh Hề mới khá lên chút.

Trò chơi tiếp tục. Đến lượt tôi bị chọn.

Tôi quăng lá bài lên bàn, ngả người ra sau:

"Tôi chọn mạo hiểm."

Tiểu Lộ – thân của Linh Hề nham hiểm:

"Đinh Ninh, cậu đi xin WeChat của chàng trai lúc nãy đi!"

Cả phòng lặng đi một giây, sau đó vỗ tay ầm ầm:

"Ý tưởng hay đó! Kích thích!"

Chơi tôi à?!

2

Bạn cùng phòng của tôi là người đầu tiên phản đối, đập bàn đứng dậy:

"Ý gì đây? Vừa rồi Linh Hề đã bị mất mặt một lần rồi, giờ còn muốn để Đinh Ninh đi chuốc nhục à?"

Tôi vẻ mặt kích của cùng phòng, âm thầm kéo ấy ngồi xuống, không vì gì khác, chỉ sợ ấy gổ.

"Cái gì? Đinh Ninh không chơi à? Hề tỷ của chúng tôi vừa đi là đi ngay đó."

Lời vừa dứt, lập tức có nhiều người hùa theo.

Linh Hề vừa mới bị từ chối, nếu tôi lại đi thêm một lần nữa thì đúng là vô duyên thật.

Xét theo thái độ của chàng trai đó ban nãy, chỉ sợ tôi sẽ bị từ chối thậm tệ hơn.

Tôi ra rồi — bọn họ muốn tôi trò để che lấp chuyện mất mặt của Linh Hề lúc nãy.

Nhìn những gương mặt hả hê kia, cùng phòng tức đến nghiến răng.

Tôi "chậc" một tiếng, cầm ly rượu đứng dậy, giữa bao ánh mắt dõi theo, bước về phía dãy ghế đối diện.

Đám xung quanh chàng trai ấy thấy tôi đi tới, càng ồn ào hơn:

"Anh Hành, lại có người tới nữa kìa, hôm nay đào hoa ghê!"

"Phải đó, vẫn là Hành có sức hút, vừa mới ra ngoài thư giãn một chút, các đã xếp hàng đến bắt chuyện rồi!"

Sau lưng tôi, đám Linh Hề cũng đang chờ xem trò vui.

Tôi cắn răng chịu trận, nghĩ bụng đã tới thì không thể rút lui mất mặt , cố ra vẻ thoải mái, giơ ly rượu lên:

"Anh đẹp trai, cho cơ hội quen với tôi, uống một ly chứ? Nếu tiện thì thêm cả WeChat nhé?"

Vừa xong tôi đã thấy hối hận.

Cái gì thế này? Sao nghe cứ như kiểu ảo tưởng ?

Tôi đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối.

Ai ngờ ánh mắt chàng trai kia tối lại mấy phần, dưới ánh kinh ngạc của mọi người, dập tắt điếu thuốc, đưa tay nhận lấy ly rượu của tôi, ngửa đầu uống cạn.

Khóe môi vẫn còn vương giọt rượu, theo yết hầu trượt vào cổ áo.

Tôi nuốt nước bọt. Tôi mời uống rượu đâu có nghĩa là dùng chung ly của tôi chứ!

Đám bên cạnh càng kinh ngạc:

"Anh Hành, ... không phải bị sạch sẽ quá mức à?"

Tình hình có vẻ không đúng lắm, tôi bối rối chẳng biết nên phản ứng ra sao.

Chàng trai dường như không nghe thấy câu hỏi của bè, ngẩng đầu tôi, khóe môi cong nhẹ, giọng khàn lười biếng vang lên:

"Cô quét tôi hay tôi quét ?"

Vừa , ngón tay thon dài đã lấy điện thoại ra đặt trước mặt tôi. Lúc này tôi mới phản ứng lại — ta là quét mã WeChat? Dễ sao?

Tôi vội vàng lấy điện thoại:

"Anh quét tôi đi."

Đến lúc quay về chỗ ngồi, đầu tôi vẫn còn lâng lâng.

Cảm nhận ánh mắt nóng rực của cùng phòng, tôi mới nhận ra — hôm nay tôi nở mày nở mặt rồi!

Tôi cố ý ho khan vài tiếng:

"Chơi mạo hiểm kiểu này đơn giản thật đấy."

Tiểu Lộ – thân của Linh Hề khó hiểu hỏi:

"Tại sao lại ? Rõ ràng Hề tỷ còn không xin , sao cậu lại ?"

Sắc mặt Linh Hề đen như mực, cùng phòng tôi thì hí hửng:

"Còn vì sao nữa? Chẳng phải vì nhà chúng tôi Tiểu Ninh xinh đẹp, nên đẹp trai người ta mới thích sao!"

Tôi ấn ấy ngồi xuống, nếu ấy có đuôi thì giờ chắc đã vểnh lên trời rồi.

"Đừng nữa, chơi tiếp đi."

Người tiếp theo bị chọn là Tiểu Lộ – thân của Linh Hề, ta cũng chọn mạo hiểm. Thú vị đây!

Tôi chống cằm, thản nhiên :

"Hôn lòng bàn chân người ngồi bên trái của cậu, một phút."

Lập tức, cả phòng im bặt.

Người ngồi bên trái Tiểu Lộ chính là Linh Hề.

Cô ta không dám tin, ngẩng đầu tôi:

"Tôi không đồng ý!"

Tiểu Lộ run rẩy định cầm ly rượu lên, tôi liền đưa tay đậy miệng ly lại, nhướng mày thong thả :

"Hề tỷ không chơi à?"

3

Khi trò chơi kết thúc thì trời đã tối, những người ở bàn bên cạnh cũng đã rời đi hết.

Tôi cùng đám đứng dậy đi tính tiền.

Linh Hề duyên dáng đặt một chiếc thẻ lên quầy bar:

"Để tôi trả nhé."

Tiểu Lộ ta đầy ngưỡng mộ:

"Hề tỷ tốt bụng quá, lại là chị trả tiền nữa rồi!"

"Không sao đâu, mọi người vẫn chưa đi , tiền sinh hoạt còn hạn hẹp, để tôi lo là ..."

Lời còn chưa dứt đã bị nhân viên quầy bar ngắt lời:

"Xin lỗi Linh, thẻ của không đủ hạn mức."

Mặt Linh Hề đỏ bừng từ tai đến cổ:

"À... tôi nhớ ra rồi! Chắc là do tháng này tôi mua quá nhiều túi xách, nên bị giới hạn tiêu dùng thôi."

Không khí im lặng, mọi người ngó nhau đầy lúng túng.

Tôi không nhịn bật , thấy mọi ánh mắt đều dồn sang, tôi vội xua tay:

"Xin lỗi nhé, không nhịn ."

Nói xong liền đưa thẻ cho nhân viên:

"Tính vào thẻ này, để tôi mời."

Tôi mặc kệ ánh mắt u oán ngày càng đậm của Linh Hề, nhận lại thẻ rồi dẫn cùng phòng đi ra ngoài.

Hôm nay đúng là một vở kịch hay.

Trước quán bar có một chiếc mô tô màu đen đậu lại, một bóng người cao lớn lười nhác tựa vào xe.

Ánh đèn đường mờ mịt cắt đôi bóng hình dưới đất, toát lên cảm giác nguy hiểm.

Ngón tay kẹp điếu thuốc, tàn lửa đỏ rực trong màn đêm.

Gió thổi qua, mái tóc của chàng trai bị gió rối, không hề ảnh hưởng đến ngoại hình mà còn khiến vẻ đẹp của ta thêm phần mị.

Là chàng trai trong quán bar vừa nãy.

Anh ta vẫn chưa rời đi.

Linh cảm của tôi mách bảo đây là người nguy hiểm, nên tôi giả vờ không thấy, định lặng lẽ đi ngang qua.

Anh ta hất tàn thuốc, chậm rãi mở miệng:

"Đinh Tiểu Ninh, xin WeChat của tôi rồi lại không đồng ý kết ? Cô đang chơi tôi đấy à?"

Anh ta lại biết cả tên thân mật của tôi! Gì trời?

Tôi đối diện với đôi mắt màu nâu nhạt của ta, cố tìm điều gì đó lạ lùng trong đó.

Càng càng chắc — người này rất nguy hiểm.

Tôi gắng gượng trấn tĩnh, giải thích:

"Anh cũng biết chỉ là trò mạo hiểm thôi, mọi người vui chút ấy mà, đừng để tâm."

Anh ta khẽ khẩy, ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt, khóe môi nhếch lên nụ tà mị:

"Rất tốt. Đinh Tiểu Ninh, lần sau chúng ta sẽ còn gặp lại."

Lúc đó tôi còn chưa hiểu hàm ý trong lời ấy, chỉ tưởng ta cho vui thôi.

Cho đến khi một bản báo cáo giám định DNA gửi đến nhà tôi.

4

"Chủ tịch Đinh! Chủ tịch Đinh!"

Quản gia hốt hoảng chạy vào, tay cầm một xấp giấy, suýt nữa rơi cả bộ tóc giả.

Ba tôi đang ngồi trên ghế salon đọc báo, chỉ liếc ông ta một cái, chậm rãi hỏi:

"Sao thế? Miếng đất ở vùng ngoại ô bị người khác giành mất rồi à?"

Quản gia thở hồng hộc:

"Không, không phải chuyện đó."

Ba tôi bật :

"Thế thì chuyện gì mà ông cuống lên ? Ông Trần à, ông là người từng trải mà."

Quản gia vẻ mặt kỳ quái liếc tôi, trông rất khó xử:

"Chuyện này... khó lắm, tốt nhất là chủ tịch tự mình xem thì hơn."

Ba tôi vẫn chẳng để tâm, miệng lẩm bẩm có chuyện gì to tát lắm đâu, tay đưa ra nhận lấy tờ giấy.

Thế rồi, tôi trơ mắt ba mình từ kinh ngạc chuyển thành không tin nổi, rồi đến đau đớn.

Lúc ấy, tôi và mẹ đang ngồi bên cạnh nghiên cứu kiểu móng tay mới.

Thấy vẻ mặt đó của ba tôi, mẹ vuốt lại mái tóc xoăn mới , thong thả đứng dậy:

"Có chuyện gì lớn đến mức đó à? Nhà mình sản rồi? Không sao đâu, nhà mẹ đẻ tôi còn nhiều tiền, đừng lo."

Nhưng khi bà nhận lấy tờ giấy từ tay quản gia, sắc mặt lập tức đông cứng, thân thể vô lực ngồi bệt xuống đất.

Mí mắt phải của tôi giật liên hồi, tôi vội đứng lên:

"Mẹ, có chuyện gì ? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Nghe thấy tiếng tôi, mẹ như vỡ òa, òa khóc thật to, đôi mắt đẫm lệ tôi:

"Tiểu Bảo, ông trời đang ác với chúng ta đó!"

Tôi vội nhặt hai tờ giấy dưới đất lên, đọc nội dung xong cũng chết lặng tại chỗ.

Đó là hai tờ báo cáo giám định quan hệ huyết thống DNA.

Một tờ kết luận khả năng tôi và hai người xa lạ có quan hệ huyết thống là 99,9991%.

Tờ còn lại kết luận một chàng trai tên Tạ Hành có quan hệ huyết thống với ba mẹ tôi là 99,9991%.

Tờ giấy tuột khỏi tay tôi rơi xuống đất — tôi không dám tin.

Đây là… bị trao nhầm ư?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...