Thiên Kim Danh Chính [...] – Chương 7

“À đúng rồi, tôi quên mất — hai người thậm chí còn chưa có giấy đăng ký kết hôn. Thì sao biết tên thật của ông ta chứ?”

“Tôi vừa tra xong căn cước của rồi, Vương Ngọc Tình — thật nghĩ ông ta cho mang họ Tô là vì sao? Chẳng qua là lợi dụng thôi, sợ bị ông nội tôi phát hiện nên mới dùng họ giả!”

Vương Ngọc Tình lắc đầu không tin.

Cô ta quay đầu, về phía Tô Dụ đang sợ hãi đến tái mét.

Cuối cùng — ta cũng nhận ra:

Tất cả những lời tôi … đều là sự thật.

Chương 8

“Không thể nào! Tô Dụ, chẳng phải ông nhà họ Tô là ông chủ sao?”

“Sao người cầm quyền lại biến thành một con nhóc dối thế này?!”

Tôi thậm chí chẳng buồn liếc mắt bà ta.

Ra lệnh cho người lấy đoạn video giám sát trong biệt thự.

Tôi tận mắt thấy Tô Dụ bóp cổ mẹ tôi, cắt đứt mọi kênh liên lạc của bà.

Lấy tin tức về tôi ra để uy hiếp:

“Muốn con bà bình an trở về thì phải nhịn! Soạn ngay tin nhắn gửi cho ông cụ, bảo ông ấy giao toàn bộ công ty lại cho tôi!”

“Nếu không, thì chuẩn bị nhặt xác nó đi!”

Xem đến đây, tôi túm tóc Tô Dụ, giọng lạnh nhạt:

“Ông định PUA mẹ tôi như đấy à? Một thằng con rể ở rể mà dám đánh đập vợ cả, nuôi nhân ?”

Tô Dụ vội vàng phân bua:

“Là Vương Ngọc Tình dụ dỗ tôi trước! Con ngoan à, ba chỉ nhất thời hồ đồ thôi…”

Tôi chẳng buồn nghe ông ta giải thích.

Nhét thẳng một cục giấy vào miệng ông ta.

Ánh mắt tôi lập tức chuyển sang bốn người trai.

“Các người ở nhà đánh đập mẹ, còn mang đồ của mẹ đi biếu tặng cho Vương Ngọc Tình. Thật đúng là lũ vong ân phụ nghĩa!”

“Các người có thể lên mặt oai phong bao năm qua, là nhờ cái họ Tô này! Vậy mà lại dám đối xử với mẹ mình như thế!”

Tôi ra lệnh mang giấy bút tới, chuẩn bị đuổi họ ra khỏi gia phả nhà họ Tô.

Tô Tân Chí giận dữ hét lớn:

“Dựa vào cái gì?! Mày là em tụi tao, mày có tư cách gì thay mặt nhà họ Tô trục xuất bọn tao?!”

Bốp!

Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn thay tôi tát cho hắn một cái — răng cũng văng ra luôn.

Ông trầm giọng :

“Ông cụ rồi, từ nay về sau, nhà họ Tô do tiểu thư chủ. Cô ấy muốn gì… thì cái đó.”

Lúc này, Tô Dụ và đám người của ông ta lập tức rơi vào tuyệt vọng.

Quỳ rạp xuống, van xin tôi:

“Du Du, chúng ta là máu mủ ruột thịt mà con, con không thể đối xử với ba như thế…”

Tôi phất tay, ra hiệu thả bọn họ ra.

Tưởng tôi mềm lòng, họ lập tức lại giở giọng cha :

“Con tuy là người kế thừa, tuổi còn nhỏ, không lạm quyền đâu nhé! Con nên giao…”

“Trong số các người, chỉ một người ở lại nhà họ Tô, còn lại… cút hết cho tôi!”

“Còn hai con đàn bà kia — thật chướng mắt! Không thấy bọn họ, tâm trạng tôi mới dễ chịu hơn .”

Tôi nhếch mép mỉa, thẳng tay ngắt lời.

Ngay lập tức, trong mắt Tô Dụ lóe lên tia hung tàn, ông ta lập tức đánh về phía mẹ con Tô Lan Lan.

Mấy người hỗn chiến luôn tại chỗ.

Rời khỏi nhà họ Tô, mấy kẻ đó đã thù chuốc oán với không biết bao nhiêu người.

Chỉ còn đường… chờ chết.

Ai cũng liều mạng, cố vùng vẫy để giành giật chút hy vọng sống sót cuối cùng.

Tôi nhân cơ hội đó, cho người tiễn khách rời khỏi tiệc.

Nhưng những ai từng xấu mẹ tôi, đánh mẹ tôi, tôi đều đã ghi nhớ hết.

Kết thúc trận hỗn chiến, chỉ còn lại Tô Dụ là còn tỉnh.

Ông ta bò lê bò toài như một con chó, tiến lại gần tôi và mẹ.

Tôi ghê tởm lui về phía sau.

Ông ta run run :

“Du Du, là ba ở lại đúng không? Phải không?!”

Tôi mỉm khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, có người tiến tới, móc xích chó vào cổ ông ta.

“Không phải ông từng dạy đứa ‘con tốt’ của mình coi mẹ tôi là chó cái để hành hạ sao?”

“Đã muốn ở lại nhà họ Tô, thì cứ chó giữ cửa đi nhé!”

Tô Lan Lan bằng tuổi tôi.

Chứng tỏ Tô Dụ đã ngoại từ khi mẹ tôi đang mang thai, đợi tôi đi du học xong thì đường đường chính chính đưa tiểu tam và con về nhà.

Rồi lại lừa mấy gã trai ngu ngốc phối hợp diễn kịch.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...